PHIỀN MUỘN
Chúng ta một lũ
ngông cuồng
Uống sương thiên
cổ, diễn tuồng khùng điên
Quanh năm luẩn
quẩn một miền
Si mê tình tự,
khiến phiền muộn thơ
Cát vàng thốc bụi
hoang sơ
Ngàn câu huyễn cảm
trên bờ pha phôi
Kinh văn chương
niệm suốt đời
Kệ bâng quơ tụng
xa vời thủa nay
Chúng ta một lũ
đắm say
Đã quên thân phận
còn đày đọa nhau
Bây giờ tới tận
muôn sau
Đừng ai nhắc
chuyện công hầu dở dang
Một trời mũ áo
sô tang
Lẫn trong khói tỏa
mây ngàn mong manh
Vạn niên tâm sự
long lanh
Như kim cương vỡ
tan thành lệ mưa
Chúng ta một lũ
cuồng xưa
Hẹn nhau trễ
chuyến đò trưa lỡ thời
Để rồi cạn chén
rong chơi
Tỉnh ra, không
thấy một người nào quen ...
CAO MỴ NHÂN
BÀI HỌA
BUỒN ĐỜI, TA DONG RUỔI
Bản thân ta tính
si cuồng
Nhìn đời như thể
một tuồng đảo điên
Tháng năm lưu lạc
khắp miền
Chỉ chuyên quậy
phá làm phiền tuổi thơ
Trưởng thành như
trẻ ban sơ
Phiêu lưu từ đó
khắp bờ...chia phôi
Văn chương lãi
nhãi suốt đời
Thi ca đùa giỡn
vẽ vời xưa nay
Nghĩ rằng mình,
kẻ khướt say
Cứ như con rối
đong đầy lụy nhau
Đời này mãi tới
đời sau
Làm sao tới bực
vương hầu giỏi giang
Thế rồi đầu đội
khăn tang
Thế rồi mới biết
trăm ngàn thanh manh*
Trí khờ, chậm chạp
không lanh
Ta buồn khóc ngất
lệ thành nước mưa
U sầu nhớ mãi thời
xưa
Còn đâu những buổi
trời trưa thiếu thời
Thôi đành tiếp tục
vui chơi
Hầu mong gặp gỡ
một người thân quen ...
22/01/2019-PHÓ QUÂN BÌNH
* thanh manh :
mù quáng