Quê nhà lũ đậu buồn tênh. Tre mơ chim trú lênh đênh chưa về. Mẹ ngồi ru giọt tái tê Chiều soi bóng lũ mà nghe đoạn trường …! …!!

Thứ Năm, 25 tháng 1, 2018

TRỌ

LỤC BÁT XƯỚNG HỌA
Phan tự Trí,Song Quang.Hương Thềm Mây,Huy Khôi,
Đức Hạnh,

TRỌ
Cơn mưa trọ đám mây trời
Giọt sương tạm trú trong hơi đất chiều
Hạnh phúc trọ vạt tin yêu
Nỗi niềm ở trọ mé hiu quạnh đời

Bình yên trọ nhịp tao nôi
Tang thương ở trọ khi hơi thở tàn
Nếp nhăn trọ khóe lầm than
ấm no ở trọ trong làn khói lam

Binh đao trọ tiếng luận bàn
Giành giựt ở trọ viên hằn thù nhau
Truân chuyên trọ mé bể dâu
Bốn mùa ở trọ trong màu trần gian

Lộc non đeo trọ cành xuân
Ta người ở trọ ,chết trần trụi đi
Ghét thương trọ lọn thị phi
Đớn đau ở trọ khi ly biệt trồi

An nhiên trọ phiến thảnh thơi
Miếng cơm trọ giọng mồ côi vỉa hè
Hơn thua trọ tiếng khen chê
Đớn đau trọ miếng môi dè bỉu chêm
Như Thị
BÀI HỌA
NƯƠNG
Tin đưa nương cánh chim trời 
Cánh diều nương náu vào hơi gió chiều
Tình ai nương trái tim yêu
Đớn đau nương giữa đìu hiu cảnh đời

Kiếp này nương mấy khúc nôi
Để tình nương mãi tới hơi khói tàn
Lửa lòng nương bếp cời than
Phúc tu nương trọn giữa làn áo lam

Chiến tranh nương ngón phiêu bàn
Cướp bóc nương hẳn ranh hằn ghét nhau
Tin nhà nương vịn ngàn dâu
Nhân từ nương thấu tươi  màu nhân gian

Én đàn nương dệt mùa xuân
Tiên trời cũng phải        nương trần thế đi
Hồi hương nương vó ngựa phi
Thương người nương cảnh chia ly trụt trồi

Rửa lòng nương nước giếng thơi
Lạnh lùng nương phận cút côi nắng hè
Xin đừng nương giọng ghét chê
Để rồi nương kiểu ăn dè của chêm.
Phan Tự Trí

LÀM....
Xin cho làm gió bên trời
Làm mưa xua đuổi nóng hơi nắng chiều
Đừng làm xao xuyến tim yêu
Làm tan nát kẻ quạnh hiu trong đời

Bên vòng tay Mẹ làm nôi
Bên Cha ánh mắt làm hơi lửa tàn
Làm thân có khổ đừng than
Riêng ta làm phận giữ làn sương lam

Chiến tranh làm cớ lạm bàn
Sao không thân ái làm hàn gắn nhau ?
Làm cho bãi bể nương dâu
Nồi da xáo thịt làm màu dối gian !

Chừng nào làm ngát hương Xuân ??
Làm cho đất khách phong trần bớt đi !
Mấy vần làm tiếng lộ phi
Gởi người thông cảm cạn ly rượu trồi

Làm lòng tự tại an thơi
Rũ thân làm cánh chim côi đêm hè
Đừng làm thiên hạ ghét chê
Chỉ làm mọi sự e dè nói chêm
songquang
TRÚ
Con trăng  trú ngụ khung trời
Mưa bay thân trú theo hơi gió chiều
Tình thương dạ trú tim yêu
Ghét ghen thường trú hắt hiu giữa đời

Cây cỏ cư trú nương nôi
Chung tình dạ trú tận hơi bóng tàn
Môi buồn trú tiếng khổ than
Trầm hương trú tạm theo làn gió lam

Đảo điên trú giữa lời bàn
Chém giết trú nẻo thù hằn hận nhau
Khổ đau thường trú nương dâu
Từ bi trú ngụ đẹp màu trần gian

Thắm tươi vui trú hồn xuân
Thánh phạm tạm trú dương trần rồi đi
Giành tranh trú chốn tần phi
Hậm hè nương trú lâm ly sụt trồi

Thong dong trú pháp an thơi
Bằng lòng trú giữa tâm côi hội hè
Hậm hực trú ở ganh chê
Hỷ hoan trú giọng dặt dè chế chêm
Hương Thềm Mây
NƯƠNG
Mây bay nương cánh gió trời
Đồng khô nương giọt mưa rơi sớm chiều
Tình duyên nương trái tim yêu
Mái nghèo che bóng quạnh hiu nương đời!

Trẻ nương sữa mẹ,...thôi nôi
Già nương chiu chắt làn hơi muộn tàn!
Lửa nồng nương chốn tro than
Bình yên nương ngọn khói làn sương lam.

Đúng sai nương ý thấu bàn
Nhớ thương nương nghĩa ngợp tràn trong nhau!
Cửi canh nương tựa bãi dâu
Kiếp người nương tựa cơi cầu thế gian.

Lá hoa nương tựa khí xuân
Bước ngay nương tựa đường trần vững đi
Thời gian nương bóng câu phi
Trái nương nhựa dẫn từ khi kết chồi

Dưỡng già nương dạ thanh thơi
Phượng thiêu nương tiếng vê sôi gọi hè
Sửa mình nương tựa lời chê
Lời hay nương ý,...khôn dè chọc chêm!
Nguyễn Huy Khôi
TÌNH
Tình xuân thắm nở đất trời
Hương xuân ngào ngạt phả hơi sớm chiều
Trái tim thắm nở hoa yêu
Nàng xuân múa hát chẳng hiu bên đời

An bình nhớ thuở nằm nôi
Mẹ yêu mẹ hát, hoa côi sẽ tàn
Cuộc đời dẫu tối như than
Tình xuân vẫn tỏa những làn mây lam

Thế nhân dẫu lắm lời bàn…
Chân lí vẫn nở nồng nàn bên nhau
Cuộc đời dẫu có bể dâu
Tình xuân vẫn thắm sắc màu nhân gian

Yêu đời thắm nở tình xuân
Hận sầu, ghen ghét.. cõi trần buông đi
Xuân về ta cởi ngựa phi
Ngắm đời ngắm cảnh tình thi sụt trồi

Nàng thơ tung cánh thảnh thơi
Hoa tình thắm nở chẳng côi xuân, hè..
Gió trăng chẳng biết ghét chê
Tình thương chớ nỡ dìm đè, lại chêm…
Đức Hạnh