Quê nhà lũ đậu buồn tênh. Tre mơ chim trú lênh đênh chưa về. Mẹ ngồi ru giọt tái tê Chiều soi bóng lũ mà nghe đoạn trường …! …!!

Thứ Năm, 1 tháng 9, 2016

TÌNH THU!

TÌNH THU!
Đường mây tước bện cô liêu
Mùa chan hun hút thêm hiu quạnh này
Sông đan khói tẩm heo may
Nước mênh mông dợn u hoài tối tăm

Thu về nở đóa từ tâm
Trồng khoan dung để nứt mầm hiểu thương
Chở che bao nỗi đoạn trường
Cho môi nảy nụ giữa đường oan khiên

Xó đời chao chát đảo điên
Biết Bồ đề mọc chỗ phiền não qua
Triền tang hải vẫn đơm hoa
Tình vô lượng nghĩa vị tha bên mùa

Như Thị

Thơ lục bát xướng họa

QUÊ!
Về đây ngồi múc trăng chơi
Và gông gió lại cầm hơi thở trồng
Tiếc chi mấy lọn tang bồng
Mà hâm ký ức cho mòn mỏi đau
Bất ngờ cưỡi ngọn bể dâu
Mới hay mây nước bắc cầu tử sinh
Chợt nghe sương dậy lặng thinh
Lên ôm mây ngủ gọi mình …về quê
Như Thị

BÀI HỌA
KHÔNG ĐỀ

Mỏi mòn ngày tháng rong chơi
Để cho đất thấm về nơi cây trồng
Mãi mê nước nhược non bồng
Ngoảnh đầu nhìn lại còn hồng nỗi đau
Vô thường bải bể nương dâu
Chết về là để mỡ đầu cho sinh
Một mình suy ngẫm làm thinh
Mơ màng lại thấy dáng hình mẹ quê
MC. 3kn 23/8/16


QUAY ĐẦU VỀ NÚI
Đưa chân rời núi tìm chơi
Trộn thơ vào đất dồn hơi vun trồng.
Tháng ngày chăm chút bênh bồng
 
Tia mưa tia nắng tia mòn tia đau.
Làng ta tắm thắm tình dâu
Nhộng nằm trong kén là cầu tồn sinh.
Tơ vàng ấm áp mần thinh
Vấn vương tâm trí nhủ mình hồi quê
 
Trần Như Tùng