BÁT LỤC ĐÔNG!
Cô miên thao thức
gọi mùa nắng thưa…
Em vẫn như
những đông xưa ,
Cầm theo
rét buốt
cõng mưa gió về.
Phùn đan
quăng sợi lê thê
Hiên trùm ngọn bấc
đập tê tái chiều
Mái nghèo
vắt khói cô liêu
Đông trầm thinh tẩm
càng hiu quạnh buồn
Rơm trôi bếp ngún vấn vương
Chiều ngào ngạt để tà dương
thẫn thờ
Mưa nhìn bầy kiến ngu ngơ
Thầm thì trò chuyện chẳng lo
lắng mình
Rác rều động gót phiêu linh
Bè vô tâm kết đón bình yên qua
Loài vô tình tánh vị tha
Lều bều phiêu bạt thả toa đại
từ
Sông dầm nước bạc ngẩn ngơ
Ếch bồn chồn động toạc bờ
sương đêm
Mây đông chết đuối bên thềm
Vô tư em ướp nỗi niềm xuống đây
Nên người tráo trở quắt quay
Hơn thua giành giựt để đày đọa
nhau
Cúi xem bèo bọt hồi đầu!
Lê Đăng Mành
MÙA SANH!
Chào đời gặp buổi nắng thưa
Cơ hàn chầu chực nước thừa mứa dâng
Lúa non lũ tuốt phũ phàng
Phù sa ngơ ngẩn tẩm bàng hoàng vây
Đồng ngập dầm đuối cội mây
Cò chao lầm lũi cánh trầy trụa tê
Dế chiều rụng phách não nề
Ném vào bờ bãi điệu quê quán buồn
Nghe cá chuyển bụng mà thương
Loay hoay rải * trứng thân vương lưới đời
Thong dong rều rác thảnh thơi
Lềnh bềnh vô trụ mặc tơi tả mình
Lũ tràn thâm chiếu sơ sinh
Tôi ngo ngoe níu điêu linh đoạn trường
Phên bừng gió đập rách bươm
Chừ quờ quạng túm muối chờm thậm đau!
Lê Đăng Mành
*cá rải :cá đẻ(phương ngữ Trị Thiên)
THU NHỚ !
Mỗi lần gió phất hiu hiu
Cành vô vọng cúi nhận tiêu
điều về
Sông nghiêng khói bủa tái tê
Bèo dập dềnh rã tung hê đoạn
trường
Thu vô tình thả tang thương
Cho mùa sanh nở cá nương rác
rều
Đồng quê bát ngát hoang liêu
Rơm hăm hở bước phiêu diêu
giang hồ
Nhện trầm ngâm thú giăng tơ
Ta trầm lặng giữa bến bờ quạnh hiu
Mơ tìm góc tuổi nuông chìu
Ngồi chờ Mẹ gánh chợ chiều oằn
vai
Mỗi lần thu quạt heo may
Lùa vạt Ký ức lay bay tìm về
Nâng niu kết dáng thu quê
Cầm chòm mây rụng dầm dề lệ
tuôn!
LĐM