Quê nhà lũ đậu buồn tênh. Tre mơ chim trú lênh đênh chưa về. Mẹ ngồi ru giọt tái tê Chiều soi bóng lũ mà nghe đoạn trường …! …!!

Thứ Năm, 27 tháng 12, 2018

ĐỜI CHIỀU!

ĐỜI CHIỀU!

Ngọn sầu phất
đọt tái tê
Gỡ cành thu muộn
trụi quê quán buồn
Gió lùa
chi miếng quạnh mông
Hóa thân mây rụng
Chạm nguồn cội xưa

Lòng sông
nước nhóm bếp chưa
Để mơ màng khói
La đà bồng lai
Biết chiều
đứng giữa tàn phai
Đến đi về ở
khoan thai phiêu bồng

Thương người hôm sớm long đong
Cõng cơn rét buốt cứ chòng chành trôi
Mà lòng rực nụ Mân côi *
Nên quê nhuần nhã mỉm cười thậm thâm

Đã bầm đông quẹt tím thêm
Lũ đon đả quất cấy mầm thương tang
Chợ chiều rao mủng cơ hàn
Tiêu tao bán hết quảy an nhiên về
 Đăng Mành
*Tục ngữ Quê Tôi
“Lễ Mân Côi nước trôi đầy đồng”

MÙA SANH!


MÙA SANH!
Chào đời gặp buổi nắng thưa
Cơ hàn chầu chực nước thừa mứa dâng
Lúa non lũ tuốt phũ phàng
Phù sa ngơ ngẩn tẩm bàng hoàng vây

Đồng ngập dầm đuối cội mây
Cò chao lầm lũi cánh trầy trụa  tê
Dế chiều rụng phách não nề
Ném vào bờ bãi điệu quê quán buồn

Nghe cá chuyển bụng mà thương
Loay hoay rải * trứng thân vương lưới đời
Thong dong rều rác thảnh thơi
Lềnh bềnh vô trụ mặc tơi tả mình

Lũ tràn thâm chiếu sơ sinh
Tôi ngo ngoe níu điêu linh đoạn trường
Phên bừng gió đập rách bươm
Chừ quờ quạng túm muối chờm thậm đau!
 Đăng Mành

*cá rải :cá đẻ(phương ngữ Trị Thiên)