ĐỜI CHIỀU!
Ngọn
sầu phất
đọt
tái tê
Gỡ
cành thu muộn
trụi
quê quán buồn
Gió
lùa
chi
miếng quạnh mông
Hóa
thân mây rụng
Chạm
nguồn cội xưa
Lòng
sông
nước
nhóm bếp chưa
Để
mơ màng khói
La
đà bồng lai
Biết
chiều
đứng
giữa tàn phai
Đến
đi về ở
khoan
thai phiêu bồng
Thương
người hôm sớm long đong
Cõng
cơn rét buốt cứ chòng chành trôi
Mà
lòng rực nụ Mân côi *
Nên
quê nhuần nhã mỉm cười thậm thâm
Đã
bầm đông quẹt tím thêm
Lũ
đon đả quất cấy mầm thương tang
Chợ
chiều rao mủng cơ hàn
Tiêu
tao bán hết quảy an nhiên về
Đăng Mành
*Tục
ngữ Quê Tôi
“Lễ
Mân Côi nước trôi đầy đồng”