Quê nhà lũ đậu buồn tênh. Tre mơ chim trú lênh đênh chưa về. Mẹ ngồi ru giọt tái tê Chiều soi bóng lũ mà nghe đoạn trường …! …!!

Thứ Ba, 16 tháng 8, 2016

THƠ VU LAN


NHIỆM MẦU HAI TIẾNG MẠ ƠI!
Lời ru đọng giữa quê mình
Nghe trong gió thoảng như kinh kệ này
Từ khi xa khuất vòng tay
Mạ ơi !hai tiếng vẫn hoài vọng thương

Giữa chiến trận - chốn sa trường
Bom rơi đạn réo vô thường Mạ ơi!
Cho dù xó chợ tả tơi
Hay lầu các cũng Mạ ơi! Khẩn cầu

Mạ ơi!hai tiếng ngọt ngào
Như thần dược tẩm nhiệm mầu trong con
Dẫu còn cuốc vạt tang bồng
Vấp bùn trơn trợt giữa mênh mông đời
Chỉ cần khởi niệm Mạ ơi!
Thì tàn tạ cũng bật tươi tắn mà
Dù chức sắc hoặc danh gia
Thì hai tiếng ấy vẫn tha thiết hoài

Tám mươi tuổi vẫn Mạ ơi!
Nhằm khi đau đớn gọi người cưu mang
Gặp cơn tai biến lầm than
Mạ ơi!cứu khổ đượm thâm tình người

Phước ai còn Mạ trên đời
Hãy mau quỳ bẩm Mạ ơi! Con về
Dẫu đang sa ngã tung hê
Mà nghe ơi Mạ hiện quê quán liền

Phàm phu cho tới thánh hiền
Mạ ơi ! một tiếng tịnh yên muôn đời

Mùa Vu Lan 2560
Như Thị Lê Đăng Mành

MẸ CHIỀU!

Lũ quất sông chạy tả tơi
Bãi đành đon đả gọi mời đón đưa
Mây ném xối xả gió mưa
Bể dâu xán xuống tẩm thừa tai ương

Tre khóc măng chết thảm thương
Rơm lăn sướt mướt khói bươn ngậm ngùi
Chuối toe tàu rách tả tơi
Nước vô tư nhuộm – cành tươi úa vàng
Sân bơi bùn tỏa mênh mang
Cò phân vân gọi bóng hoàng hôn trôi
Chim sâu khàn tiếng mồ côi
Mẹ thẫn thờ giọng-ru hời… trắng tay!

Lượn chao soi dấu cỏ may
Tìm đường thơ thẩn đọa đày chuồn kim
Lòng từ gói ở trong tim
Cỏ may lũ liệm… chuồn vin bóng mình!

Ngậm hơi né lụt vây quanh
Ngồi đong nốt lặng giữa thanh âm chiều
Khói tung lưới bủa đìu hiu
Mẹ thờ thẫn lượm bóng chiều quặn đau!

Lê Đăng Mành

VU LAN NGUYỆN!
Sông quê man mác hơi thu
Đồng mênh mông bủa hoang vu bóng chiều
Cánh cò đo vạt cô liêu
Gió quơ gãy sợi khói phiêu lãng buồn..!

Cành đau lá xuống lệ tuôn
Cây trơ tàn tạ sâu non bàng hoàng
Gọi mùa lũ đập mưa chan
Thương bầy chiền chiện vút van không nhà!

Tháng bảy dâng lễ cài hoa
Mừng ai bông thắm mẹ cha đang còn
Tội người côi cút long đong
Cài cành hoa trắng quặn lòng nhớ thương…

Xót  thời cơm áo đoạn trường
Oằn vai mẹ cõng vô thường sớm trưa
Cha nghiêng thân đội nắng mưa
Con chờ miếng “Mẹ búng lừa cá xương*

Mẹ cha là bóng quê hương
Hàng tre bến nước cứ mường tượng thôi
Hắt hiu mây rớt chơi vơi
Con cô quạnh giữa tả tơi úa tàn

Giọng hò gởi giữa xóm làng
Lời kinh cầu nguyện âm vang dặm ngàn
Mẹ về nương hạnh đạo tràng
Ngưỡng mong cầm ánh hào quang qua bờ!
Lê Đăng Mành
*Hát ru Trị Thiên “Miệng nhai cơm búng lưỡi lừa cá xương

CHA !
Cha từng đi giữa nhục vinh
Mặc đời tráo trở giữ bình thường tâm
Cặm cụi gieo hạt dưỡng mầm
Trồng thêm nhẫn nhục
nuôi thân nhẹ nhàng…

Đói no chung cuộc xóm làng
Còn hơn giành giựt buôn sàng lợi danh
Nên đời an giữa lênh đênh
Hơn thua chẳng bợn ghét ganh không màng

Thuyền yên mặc sóng cơ hàn
Dẫu đời quay quắt ph
ũ phàng đổi thay
Cuốc cày ăn ngủ với mây
Gối bờ tri túc ăn mày phiêu nhiên

Biết con hư ngậm lời khuyên
Đói cho sạch – chớ đảo điên lụy cầu
Gặp thời bớt thói giăng câu
Được mất- hàn phú bể dâu vô thường !

Đừng như ai quá so lường
Rước Cha vỗ béo như phường gian tham
Gặt xong đám chúc thọ khang
Trả bản quán chẳng cưu mang Cha già …!

Chợ búa là chốn điêu ngoa
Cha quê chất phác lên toa nhẹ hều !
Thỏng tay thạch hóa phong rêu
Cha là mạng mạch dựng lều nước non.
Lê Đăng Mành