TÌNH VẠN CỔ!
“Cảm khái Lầu Họ Trần”
Thẫn thờ nhặt gió gom xưa
Nghiêng thềm ký ức chan mưa hôn hoàng
Sông cô tịch bóng mơ màng
Ngẩn ngơ dế đệm cung đàn ngẩn ngơ!
Thương thân tháp cổ
trơ vơ
Đứng đong thế sự nhói bờ bãi đau
Qua rồi nhặt cuộc bể dâu
Bươi chi cừu hận xót đau rơm vàng
Dẫu dòng chìm nổi
tang thương
Ô Lâu vẫn cõng phụng làng phù sa
Quay về hụp ngửa sông ta
Thả trôi phiền muộn bước ra phương ngoài!