TA CÒN…!
Ta còn giữa miếng tang bồng
Lỡ trồng phiêu bạt nên chòng chành trôi
Ta trong khói lửa nợ đời
Người cưu mang vác thân rời rã đau
Ta còn nợ vạt bể dâu
Te tua xán xuống cho dào dạt thương
Ta còn đứng nẻo vô thường
Mặc nhiên nện gót mở chương ăn mày
Ta còn nợ giọt rượu cay
Nửa chừng hắt bỏ cho đày đọa leo
Ta còn chới với lều bều
Nương thân bèo bọt níu rều rác qua
Ta còn nợ cõi người ta
Ai thù hận cũng thậm tha thiết tình
Ta còn cả bó điêu linh
Còn ngắc ngoải gánh phù sinh bầy hầy
Lê Đăng
Mành