Quê nhà lũ đậu buồn tênh. Tre mơ chim trú lênh đênh chưa về. Mẹ ngồi ru giọt tái tê Chiều soi bóng lũ mà nghe đoạn trường …! …!!

Thứ Ba, 21 tháng 2, 2017

LỤC BÁT XƯỚNG HỌA

Như Thị,Phan Tự Trí,Lộc Bắc,Như Thu,Trần Ngộ
Thy Lệ Trang,Phạm Kim Lợi,Nguyễn Gia Khanh,Người Nay,
Hải Rừng,Trần Như Tùng,Sông Thu,Thanh Hòa,
NS-Canada,Hồng Phượng,Huy Phương,
Kim Oanh,Trịnh Cơ,Hồ Hắc Hải
Câu Trăng 

TRỒNG THƠ
Hình như lạc giữa trận đồ
Dùng dằng tơ nhện vướng thờ thẫn bươi
Gánh chữ vào cuộc chơi vơi
Ném vần ngơ ngác mực bôi lạnh lùng

Câu từ đâu dễ ung dung
Đêm ngày bút quẹt dửng dưng giấy nhìn
Vô tư  ý ngoảnh cầu xin
Múc trong thăm thẳm gói thinh lặng về

Thử rào giậu đám đất quê
Gom rều rác bón học nghề trồng thơ
Vụ đầu gặt bó phạc phờ
Cầm chắc vụ cuối hái khờ khạo thêm !
Như Thị

BÀI HỌA
VỚI THƠ
Tưởng mang thơ gửi ông đồ
Nào hay vận lạc chưa thờ đã bươi
Nỗi nàng lục bát đầy vơi
Cùng huynh đường luật giao bôi lạ lùng

Câu từ đâu dễ thứ dung
Đừng như kẻ lạ người dưng đứng nhìn
Tâm lành tự sắm nào xin
Dù ai trách phạt nín thinh mà về

Đã rằng sâu nặng tình quê
Thì xin chân chất chớ nghề lái thơ
Để khi tóc bạc râu phờ
Kiếp trần chẳng rũ dại khờ xót thêm !
Phan Tự Trí – 20-02-2017
NGHỀ THƠ
Nghề thơ xưa của ông đồ
Chọn câu xếp chữ vật vờ gà bươi
Ngày nay thơ thẩn đầy vơi
Mail lên thế giới cùng vui khỏi lùng

Bạn bè cũ mới bao dung
Khi hứng họa gấp, khi không đứng nhìn
Thấy hay góp nhặt chẳng xin
Sẻ chia tứ xứ làm thinh “đao” về

Dông dài dăm chữ chân quê
Thơ đường, lục bát vụng về mần thơ
Người ta chọn chữ bơ phờ
Còn tui viết đại khỏi chờ đợi thêm!
Lộc Bắc
Fev2017
TÌM THẦY
Hôm qua thỉnh giáo cụ đồ
Mực tràn, giấy bẩn ơ thờ bới bươi
Ra vườn lục bát sầu vơi
Huynh hiền chẳng có đãi bôi, truy lùng

Thử vào đường luật khó dung
Điệp từ, khắc lục người dưng trộm nhìn
Lòng thành biết lỗi bèn xin
Vội vàng chép lại làm thinh gởi về

Năm rồi trở lại làng quê
Tìm thầy am hiểu dạy nghề mần thơ
Sáng trưa chiều tối bơ phờ
Học hoài chẳng khá do khờ... khổ thêm.
Như Thu
CHỮ TÂM
Chữ tâm anh viết em đồ
 
Đồ xong anh bảo như gà cồ bươi
 
Tình đời lúc cạn lúc vơi
 
Chí công niệm Bụt thảnh thơi lạ lùng

Qua đò bat nhã thung dung
 
Liên hoa cửu phẩm nhà chung cứ nhìn
Vô hình đâu có mà xin
 
Lần theo đuốc phật mà vin nẻo về

Thánh phàm cùng một chốn quê
Ai tu nấy chứng dẫu nghề làm thơ
Gió mưa trúc chẳng bơ phờ
Càng tu càng thấy lòng khờ dại thêm !
Trần Ngộ
 -Lâm Đồng
VAN XIN...
Nước non rách tựa dư đồ
Không vun vén khéo lại thờ ơ bươi !
Đường đời oan nghiệt đầy vơi
Giữa dòng kẻ nổi, người trôi lạ lùng

Quan trường một chốn thung dung
Dân nghèo đói khát, đứng tưng tửng nhìn
Phước lành chẳng dễ cầu xin
Mong gì thanh thản cõi thinh không về

Ta người chơn chất dân quê
Tập tành chấp vá vụng về câu thơ
Bao năm vất vả bơ phờ
Van ngài đừng để dân khờ...khờ thêm !!!
Thy Lệ Trang
NÀNG THƠ
Trông vào như một mớ đồ
Vẫn từ nếu để miếu thờ khó bươi
Nghĩa tình có lúc đầy vơi
Nàng  thơ mực thắm kết bôi săn lùng

Lung linh như đóa phù dung
Dễ gì mà để người dưng liếc nhìn
Cho dù nài nỉ van xin
Thì đây cứ kệ , nín thinh mà về

Nao lòng dậy khúc hồn quê
Thanh bằng , thanh trắc ngón nghề của thơ
Dẫu cho mệt mỏi bơ phờ
Dày công mài dũa chữ  khờ mòn thêm
Phạm Kim Lợi
YÊU NHÉ THƠ ƠI!
Nào đâu tựa bức họa đồ
Ngổn ngang câu tứ, thẫn thờ bút bươi
Đĩa dầu cạn, mộng lòng vơi
Nhạt nhòa son điểm, phấn bôi…lạ lùng

Như là một đóa phù dung
Nở trong đêm muộn, bỗng dưng thơ nhìn
Thơ dường thấu nỗi cầu xin
Thương ta thơ chẳng lặng thinh mà về

Ngọt ngào tựa gió đồng quê
Cho lòng lại mát cái nghề…làm thơ
Bỏ công thao thức phạc phờ
Thơ ơi! yêu nhé gã khờ… yêu thêm.
Nguyễn Gia Khanh
VÔ ƯU
Cuộc đời đâu dễ mưu đồ
Thiêu thân lở kiếp, điên rồ chải bươi
Nửa chừng gãy gánh chơi vơi
Ông trời hoán đổi cuộc chơi lạ lùng

Trắng đen đã rõ hình dung
Thức thời lão hạc ung dung ngắm nhìn
Kệ thay ai đó xõ xin
Cuối đời rồi cũng cõi thinh mà về

Bây giờ thanh thãn chiều quê
Sáng xem hoa cảnh, chiều về đọc thơ
Thơ vườn, thơ xó lờ phờ
Lão bà vui vẻ, tình già thương thêm
Người Nay
HỌC CHỮ
Cô em sao lại hồ đồ
Chê anh chữ nghĩa cạn bồ khó bươi
Nói vậy thời tình cũng vơi
Thơ làm chẳng dễ trét bôi tìm lùng

Ý vần câu sáo dễ dung
Nịnh đầm lếu láo không dưng lại nhìn
Chữ thán tổ chảng ăn xin
Nghĩa đâu ai hiểu lặng thinh bỏ về

Lúa ơi cứ chịu nhà quê
Em đây ít học có nghề lơ thơ
Nuôi anh sớm tối đở phờ
Rượu bia thỉnh thoảng nốc khờ dại thêm!
Hải Rừng
21/2/2017
LÀM KHỔ THẦY
Xưa xin thơ , chữ Cụ Đồ
Dĩ nhiên không sợ ban thờ gà bươi.
Nén nhang bát nước chẳng vơi
Xem ra còn thiếu tam bôi chưa lùng

Thế rồi e Thánh không dung
Sao nên dùng mắt người dưng mà nhìn
Sang nhà hàng xóm hỏi xin
Thấy mặt bà chủ lặng thinh , đành về.

Gác đường cày cuốc xó quê
Quyết tâm lều chõng theo nghề chữ , thơ.
Giờ đây tóc bạc râu phờ
Thầy kêu dạy phải thằng khờ khổ thêm .
Trần Như Tùng
THÔI THÌ...
Vẽ đời, bắt chước thầy đồ
Loay hoay thư pháp, thẫn thờ gạch bươi
Run tay, bút mỏi, mực vơi
Xem ra lem luốc xóa bôi...lạ lùng !

Ngẫm đời là kiếp phù dung
Ta nào khác một người dưng đứng nhìn
Cho dù danh đạt, lợi xin
Cuối cùng vẫn phải lặng thinh trở về

Thôi thì làm trúc làng quê
Cất lên tiếng sáo vui nghề nhả thơ
Không còn gian dối phỉnh phờ
Khôn lanh bỏ bớt, dại khờ nhận thêm.
Sông Thu
GIÁO GIÀ XA QUÊ
Đã mang thân phận tội đồ
Quanh năm suốt tháng thẫn thờ sách bươi...
Sầu nào tát bớt cho vơi
Càng coi càng nhớ,châu rơi lạ lùng

Ngẫm đời tựa đóa phù dung
Qua ngày,tàn úa,người dưng chẳng nhìn
Gập thời bao kẻ nài xin
Thất cơ, ai nấy làm thinh ra về

Nhớ ngày yên ấm miền quê
Gõ đầu bày trẻ,chuyên nghề buổi thơ
Tóc tai dù có bơ phờ
Chỉ mong đám nhỏ bớt khờ,khôn thêm.
Thanh Hoà
TẬP ĐỒ
Em đây vừa mới tập đồ
Vụng về từng nét tựa hồ gà bươi
Chữ viết khi đầy khi vơi
Chao ơi ngọ ngoạy trò chơi …lạ lùng!

Cô giáo đôi lúc khó dung
Em mà đồ trật lung tung bị…nhìn
Nhiều lúc năn nỉ cầu xin
Cô đừng bắt phạt …cho em ra về…

Em là con nít nhà quê
Nhà nghèo thiếu thốn mọi bề trẻ thơ
Được dăm ba chữ …bơ phờ
Có đâu dư d để mờ* học thêm !
NS-Canada
*mà
MỘT THUỞ
Thị thành cũng có cụ đồ
Bày nghiên giấy mực ơ thờ bút bươi
Người mua thư pháp thưa vơi
Buồn cho cái kiếp chữ bôi lạ lùng

Đâu còn phong cách thư dung
Người quen tắm tắc, người dưng ngắm nhìn
Vui thay khi có ai xin
Bằng không chữ tốt lặng thinh đi về

Hay là trở lại miền quê
Chiêu sinh mở lớp dạy nghề làm thơ
Dẫu cho tâm trí mệt phờ
Còn hơn một thuở dại khờ ...khệch thêm
Hồng Phượng
VẦN THƠ GỬI TẶNG
Vần thơ gửi tặng ông đồ
Nhì nhằng câu chữ vật vờ lật bươi
Sự đời con nước đầy vơi
Đục trong lẫn lộn chơi vơi lạ lùng.

Nhân tình cốt ở bao dung
Gặp người hoạn nạn quyết không đứng nhìn
Cho ra cho, xin ra xin
Đường ngay lối thẳng mà vin nẻo về.

Sống thành thị vẫn chân quê
Hương đồng gió nội tràn về trong thơ
Không gian dối, không phỉnh phờ
Suốt đời chỉ có dại khờ nối thêm… 
Thành phố Vinh Nghệ An, 23/2/2017
Huy Phương
THƯƠNG QUÊ
Ông Cha gầy dựng cơ đồ
Cháu con gìn giữ tôn thờ chớ bươi
Khắc tâm ghi nhớ đừng vơi
Tình thâm chẳng phải đãi bôi lạ lùng

Gà cùng một mẹ bao dung
Đồng bào đâu phải người dưng trố nhìn
Đở nâng đâu đợi cầu xin
Giao mùa gió mới đồng thinh hướng về

Nỗi đau trăn trở tình quê
Mượn cánh én nhỏ làm nghề đưa thơ
Thương sao bão lụt bơ phờ
Cuộc đời vất vưởng dân khờ… khổ thêm!
Kim Oanh
BỎ CUỘC
Miên man nghĩ đến cơ đồ
Lòng anh hùng cũng thẫn thờ gác bươi
Buồn cho non nước chưa vơi
Mình ta dấn bước về nơi lạnh lùng

Cuộc đời có kẻ dửng dưng
Mà đành sống cách ung dung khó nhìn
Đâu cần thốt tiếng van xin
Chiến trường khói súng lặng thinh trốn về

Tìm vui nếp sống miền quê
Xa rời cuộc chiến chuyển nghề làm thơ
Soi gương đầu tóc bạc phờ
Giang sơn gấm vóc hững hờ buồn thêm !
Trịnh Cơ -Paris-23/02/2017
ÔNG ĐỒ NGHỆ
Nghệ An ni tiếng thầy đồ
Khó khăn vt vả bến bờ kiếm bươi
Biết bao khó nhọc chơi vơi
Tâm hồn yêu trẻ sáng tươi lạ lùng

Đức độ thanh thản bao dung
Đêm ngày luyện bút kiên trung ngắm nhìn
Chức quyền bổng lộc chẳng xin
Vì dân mến trẻ niềm tin hướng về ..

Trải qua khắp chồn vùng quê
Để gieo con chữ dạy nghề làm thơ
Rèn trò ngoan giỏi vô bờ
Lòng thầy ham muốn mong chờ nhiều 
Hồ Hắc Hải

CÂY THÀNH ĐẠO

CÂY THÀNH ĐẠO 
Đông co ro núp ngoài hiên
Tẩm hơi gió lạnh cho biền bãi giăng
Cỏ cây mưa đập rách tan
Mùa hun hút đợi thay làn đông phong

Hoát  nhiên bừng sắc phương đông
Ánh Sao mai rọi dịu lòng nhẹ tênh
Bóng đêm vỡ vụn lanh canh
Nhường vầng  trí tuệ gọi bình minh lên

Phút thành đạo lặng an nhiên
Chim muông lảnh lót dạo miền chơn như
Chư thiên xin đấng đại từ
Khai nguồn diệu pháp chỉ bờ là nơi…

Phật thành đạo,con thành người
Biết buông cừu hận để nuôi dưỡng mình
Tập nhìn, thấy, rõ vô minh
Lời ru,tiếng khóc là kinh diệu thường

Quê ngào ngạt giải thoát hương
Phật thành đạo thắp cát tường vào đông
Biết buồn ,vui chảy một nguồn
Thì an lạc mọc giữa mông quạnh mùa
NHƯ THỊ