Quê nhà lũ đậu buồn tênh. Tre mơ chim trú lênh đênh chưa về. Mẹ ngồi ru giọt tái tê Chiều soi bóng lũ mà nghe đoạn trường …! …!!

Thứ Tư, 30 tháng 9, 2015

Thơ Lục Bát !



DƯ ÂM CHIỀU!

Lũ quất sông chạy tả tơi 
Bãi đành đon đả gọi mời đón đưa 
Mây ném xối xả gió mưa 
Tang thương xán xuống đầm đìa ruộng nương 

Tre khóc măng chết thảm thương
Rơm lăn sướt mướt khói bươn ngậm ngùi
Chuối toe tàu rách tả tơi
Nước vô tư nhuộm – cành tươi úa vàng
Sân bơi bùn tỏa mênh mang
Cò phân vân gọi bóng hoàng hôn trôi
Chim sâu khàn tiếng mồ côi
Mẹ thẫn thờ giọng-ru hời… trắng tay!

Lượn chao soi dấu cỏ may
Nhỏ nhoi thơ thẩn đọa đày chuồn kim
Lòng từ gói ở trong tim
Cỏ may lũ liệm… chuồn vin bóng mình!

Ngậm hơi né lụt vây quanh
Mẹ đong nốt lặng giữa thanh âm chiều
Khói tung lưới bủa đìu hiu
Dư âm đọng cứa chín chiều quặn đau
LĐM
  Chiều lũ 15/10 QúyTỵ


DẤU CHẤM THAN!

Lụt ơi! sao quá buông tuồng
Ngông nghênh sục sạo chẳng thương mái nghèo!
Thu gầy lạc dấu trăng treo
Trâu mơ lối cỏ, gà đeo bụi bờ
Tao nôi gieo giọng thẫn thờ
Thềm thơ nước vỗ chan bờ bể dâu
Rơm trôi quên tuổi dãi dầu
Lạnh tênh bếp củi phụ màu khói lam
Canh trường thảng tiếng ăn đêm
Bãi đồng bạc thếch vạc than não nùng
Khuya rắc hiên giọt rưng rưng
Lũ đi MẸ cõng oằn lưng đoạn trường
Phù sa dạo bến vô thường
Đến, đi đày đọa quê hương chòng chành
Kiếm bè chuối thả lênh đênh
Xin mây gọi nước nghiêng nhanh tội làng...
Lũ đi mực đọng chấm than"!"...
 
LĐM

LŨ GỌI!

Lũ đi mực đọng chấm than! 
Bùn non nhuộm bảng ghế bàn quắt quay 
Sân trường dợn sóng heo may 
Bàng nghiêng phượng đổ bóng dài nhớ nhung 
Giờ chơi trống giục tưng bừng 
Giờ đây im vắng cỏ trườn bùn chao 
Chim về hiên trú nghẹn ngào
Lóng tìm bạn nhỏ lao xao đâu rồi…!
Vắng tênh cười giỡn học bài
Cửa tung gió lộng trăng cài hớ hênh

Lớp trường gối giấc chênh vênh
Lũ qua nhuộm úa sắc xanh quê rồi
Ai còn đứng vịn đất trời
Xin buông về chút thảnh thơi riêng mình.
                             
                                        LĐM
CHỊ TÔI !

Mẹ đi giao giọng ru hời
Cưu mang em giữa dòng đời chác chao
Chìa  thân muôn nẻo lao đao
Ngờ đâu hạ nỡ khép rào mùa thi

Vô thường cuộc lữ , đến- đi...
Em  quay quắt đắng bờ mi rụng rời
Vành tim nhức nhối chị ơi !
Cõi trần từ tạ tắt đời ba mươi.

Tuổi còn mầm nứt non tươi
Vô tình bệnh quất tả tơi phận người
Cứa rách toang giọng ru hời
Tang thương ném xuống tao nôi lạnh lùng

Xanh lá rơi ,cành rức rưng !
Sương chao vẫy gọi ung dung về nguồn
Lưu đày xong kiếp đoạn trường
Ươm hoa thanh tịnh mặc đường hơn thua

Quận Thành Nội thuở gió mưa *
Trần thân trú ngụ suốt mùa đao binh
Quay về vịn tiếng Tâm Kinh
Thức khai bát nhã chạm mình nguyên sơ

Buông được , mất - chốn xô bồ
Thả hơn thua lại trôi bờ ghét ganh
Qua rồi ! đày đọa loanh quanh
Hoa tàn ! lại thắm tía cành phượng bay**

Di quan qua buổi xuân phai
Hiển nhơn*** lạnh ngắt cân đai vô thường
Văn Lâu chèo gác vấn vương
Người câu tắt bóng bàng hoàng sớm... trưa.

Hạ sầu nức nỡ tiễn đưa
Chị quay về bến quê xưa yên bình
Trầm luân trả cuộc phù sinh
Tâm an nhiên cõi vô sanh diệu thường./.

LĐM Khóc Tiễn
Mùa hè 1971 đưa chị từ Đà Nẵng về Quê

*Số 63 Đặng Nghi Tây Lộc Thành Nội Huế
Là nhà cũ của Chị Em mình.
**Linh cửu của Chị đưa ra trên đường Đoàn Thị Điểm (đường phượng bay)thời chiến ra thành đi cửa Thượng Tứ,Vô thành đi cửa Ngăn.các cửa khác bất xuất,nhập.
***cửa Hiển nhơn phía đông hoàng thành
Hoàng Thành và Tử Cấm Thành được gọi chung là Đại Nội. Hoàng Thành có 4 cửa:
1. Cửa Ngọ Môn (phía Nam, trông ra cột cờ)
2. Cửa Hòa Bình (Bắc, trước dành cho vua đi chơi, trông ra đường Đặng Thái Thân)
3. Cửa Chương Đức (Tây, trước dành cho phái nữ, trông ra đường Lê Huân)
4. Cửa Hiển Nhơn (Đông, trước dành cho phái nam, trông ra đường Đoàn Thị Điểm)



THƠ LỤC BÁT !



GIỌNG LÀNG!
Mỗi lần người ghé thăm quê
Chân trần khẽ chạm để nghe giọng làng
Cúi đầu trước áng dân gian
Không bác học mà mênh mang ngôn từ

Trăng nghiêng nhuộm áo nghìn thu
Vẫn còn nghếch* với lời ru quê mình.
Tre già an phận lặng thinh
Cho măng vịn nắng cựa mình xôn xao

Rơm vàng phụ rẫy bếp cao
Nằm chơi nắng lội lao xao ôi buồn !
Dẫu vất vơ giữa vô thường
Một mai thân hóa khai đường xanh quê

Lắng lòng đong đếm mà nghe
Cảo thơm quê giữ để che chở làng
Đời còn rộng giữa xênh xang
Thì còn cố quận vấn vương ngọt ngào
Đây nơi cắt rốn chôn nhau
Xin đừng nhuộm lưỡi thốt đau giọng làng
    Lê Đăng Mành 
        
LŨ CHIỀU!

Nước tràn ngồi đếm cá bơi 
Ngu ngơ rều rác giỡn chơi quanh thềm 
Rơm quen sống phận bình yên 
Vô tình bèo cõng phiêu diêu giang hồ. 

Cành đau gió lặt xác xơ, 
Lá chênh chao rụng trơ vơ cội nguồn. 
Phù sa gói nước về đồng,
Ở…đi rồi cũng cầm bùn thủy chung.

Mây còn ngậm nước rưng rưng
Sắn khoai đỏng đảnh chờ chưng lên nồi
Nước tuôn rách nhịp tao nôi
Lúa treo đợi nắng sân bơi bồng bềnh

Quê nhà lũ đậu buồn tênh.
Tre mơ chim trú lênh đênh chưa về.
Mẹ ngồi ru giọt tái tê
Chiều soi bóng lũ mà nghe đoạn trường
LĐM

LỜI RU  !
Tuột dốc vênh phiá mái đời
Vẫn ôm ấp giữ những lời Mẹ ru
Dìu dặt theo gót phiêu du
Chao ơi ! dung di lời ru thuở nào
Sòng đời canh bạc hư hao
Được thua chằng chịt khát khao tìm về
Quay lục níu sợi khói quê
Cầm mùi rơm rạ mà nghe chín chiều
Vẫn sông bến cũ đìu hiu
Vẫn bờ tre thách cánh diều tuổi thơ
Vạch thinh không gói câu hò
Soi tung ký ức chạm bờ ca dao
Thẫn thờ con ngậm ước ao
Mép ướt Mẹ nằm khô ráo con lăn*
Vỗ về hơi ấm chiếu chăn
Từ khi còn đỏ đùm khăn tả rồi !
Trở trời gió chướng tao nôi
Ru hời ru hỡi Mẹ ngồi thâu canh

Bên Mẹ thân tâm con trọn lành
Không còn sợ hãi kiếp mong manh
Nguyện xin mang tiếp lời ru ấy
Theo suốt cùng con hết tuổi xanh

Tóc xanh cho đến bạc đầu
Vẫn lời ru vọng từng câu êm đềm
Nhớ mùa Trăng lội thềm xưa
Mẹ nhai cơm búng lưỡi lừa cá xương?*
Mớm con đầy ắp yêu thương
Rót lời ru tỏa sáng đường chênh chông...
Điệu hò vỗ sóng thinh không
Lời ru vọng mãi mênh mông biển trời ..!

LĐM
*Hát ru Trị Thiên

TỨ TUYỆT
CHIỀU!
Chiều tung lưới bủa về tây 
Chuồn kim khâu dở lá lay ven bờ 
Phù sa lạ bến ngẩn ngơ  
Bóng ngày tan giữa đôi bờ tàn phai! 
 
YÊU!
Gần xa đời vẫn còn yêu
Mây đon đả gió bỏ diều mồ côi
Yêu trăng móc phía Mẹ ngồi
Bên thềm đong gió khâu lời ca dao.

THƯƠNG!
Thương đêm khắc khoải lời ru
Thương tình rều rác trầm phù đợi nhau
Thương người cuốc bẫm cày sâu
Thương ong bướm vỗ tước câu đa tình

VỀ!
Thôi Ta giã phố tìm quê
Thỏng tay buông bỏ nhiêu khê lụy phiền
Thà về gối giấc cô miên
Tiêu dao đùa giỡn cõi miền nguyên sơ.

NGÀY MÙA!
Sáng lên nghe giọt sương reo
Bình minh tung nắng xuống gieo rộn ràng
Mùa đi về giữa rơm vàng
Nghe mồ hôi đọng quanh làng mà thương!
 LĐM