Quê nhà lũ đậu buồn tênh. Tre mơ chim trú lênh đênh chưa về. Mẹ ngồi ru giọt tái tê Chiều soi bóng lũ mà nghe đoạn trường …! …!!

Thứ Tư, 2 tháng 3, 2016

RÉT GIÊNG XUÂN!




RÉT GIÊNG XUÂN!

Tiết tiêu chưa hết nửa mùa
Xuân sao bỏ nắng rước mưa rét về
Tội tình chi đóa hoa quê
Để phàm phu rét hôn toe hương màu
Bờ tre gió rúc rên đau
Đàn trâu ớn cỏ đê nhàu rét xuân
Quê nhà lạnh táp đất trân
Mẹ lẩy bẩy vịn cơ hàn đong giêng!
Mái chiều tước sợi khói nghiêng
Mùi rơm rạ tỏa bồng viên mãn về
Phùn đông bắc bện tỉ tê
Thì xuân mãi ngự giữa quê quán mình
Lê Đăng Mành

BÁT LỤC YÊN!

Xáo hư không để
vớt mầm bình sinh…

Thắc thỏm chi với lọn tình
Cho tương tư đốn rách tinh anh mờ
Ghét thương nghiến đám giang hồ
Nướng khô hạo khí thêm dờ đẫn ngu

Ruổi rong cưỡi vạt mây mù
Thả bầy hầy xuống trả u mê đời
Và chiều leo ngọn thảnh thơi
Đêm thanh nhàn tẩm nụ cười trăng tung

Tang bồng huơ gậy ung dung
Trồng khúc tiêu sái đệm cung trầm hùng
Gánh bầu cô tịch thung thăng
Soi tìm bạn lữ cùng nâng ly hề !

Sòng tan bãi cuộc đi về
Hóa làm lùng lác giữa quê quán mình
Thậm thâm tuệ giác tâm kinh
Có…không năm uẩn huống tình vu vơ ?!

Yên thôi ! đừng hái thẫn thờ.
Lê Đăng Mành