BÁT LỤC XƯỚNG HỌA
Như Thị,Huy Khôi,Trần Lệ Khánh,Như Thu,
BÁT LỤC THU!
Sen tàn , gió
gói giữ làn hương đây…
Phượng ngắc ngoải
bụm heo may
Ve rền rĩ phách
tiễn quay quắt mùa
Cuốc tha thiết
khúc muôn xưa
Giục sông thả
khói leo bờ bãi giăng
Mùa quăng thêm lọn
tang thương
Lều bều rơm rạ kẹt
đường hóa thân
Lũ về, đi… ở lần
khân
Phù sa đỏng đảnh
nước phân vân òa
Gió luồn tre hóp
xót xa
Đồng mông quạnh
tiễn bếp tà dương trôi
Giọng buồn
“théc”* đẫm tao nôi
Mẹ thao thức nhịp
nỗi tơi tả mình
Trăng vàng ươm
nhụy lặng thinh
Chan thuần khiết
lội tẩm tinh diệu mùa
Rằm về…đi..tự
khi xưa
Tâm từ thị tỏa đại
thừa chân kinh
Độ thời giải tội
siêu sinh
Nương bậc hiếu hạnh
hàm linh quay về
Chạm bờ buông hết
nhiêu khê
Tuệ khai bát nhã
giữa quê quán này
Lá vàng rõ cuộc
tàn phai
Gọi mầm mơn mởn
mãn khai xanh rờn
Đến đi giữa lối
vô thường
Nên Cơn lào biết
cúi nhường nhịn mây
Ta người lỡ xuống
Trần ai
Từ tâm chia sẻ bớt
đày đọa nhau
Dù sống chết - vẫn
ngọt ngào
Thì thanh thản
trụ giữa mầu nhiệm thu
Dẫu đời mộng ảnh
phù hư!
Như Thị -LĐM
*Ngủ
(Ru em em théc
cho muồi
Để Mạ đi chợ mua
vôi ăn trầu)
BÀI HỌA
TẢN MẠN THU
Đài khô,...sen giấu nhụy thầm còn đây
Trời se se chớm heo may
Triền sông xào xạc gió lay chuyển mùa
Nước rong ngập bến sông xưa
Cuốc kêu khoan nhặt nẫu bờ sương giăng!
Người về ngược nước sông Thương
Bãi bờ hoang hoải triều cường phân thân
Rác rều ngập ngụa lận,...khân
Phạc phờ sương khói phù vân ập òa!
Sông thu buồn chấm thuyền xa
Mưa sương lãng đãng ánh tà tràn trôi
Chợt lòng nhớ thuở thôi nôi
Ngẫm thương phận Mẹ tả tơi...nuôi mình!
Đời gian khổ mấy....mần thinh
Cây đời chăm bẵm phục sinh gọi mùa
Rằm ruồng vẫn giữ nếp xưa
Chuyên tâm hướng đạo lễ chùa thỉnh kinh!
Quên đời thấp thoáng tử sinh
Hằng tâm cầu phước hương linh trụ về
Quên thời bầm dập nồng khê
Nay về đằm giữa lòng quê hương này!
Bâng khuâng nhìn bóng thu phai
Nìềm tin thắp nụ hoa khai thắm rờn!
Suy trong vạn biến dị thường
Tỏ mờ...trăng biết nhịn nhường bờ mây?
Trân gian ký thác như ai
Trung lương:Trọng nghĩa, khinh tài - vị nhau!
Hương tình ngọt thậm, thơm ngào
Đời ươm xanh mộng tươi mầu nắng thu.
Màng chi lợi bả,danh hư?!
7-2017- Nguyễn Huy Khôi
THU LỤC BÁT
Sen lìa ngó ý...tơ lòng còn đây...
Nắng vàng hanh chớm gió may
Hạ qua Thu tới vòng quay chuyển mùa.
Chim Quyên gọi bạn vườn xưa...
Sông mờ khói sóng đôi bờ giăng giăng.
Thu nhiều mưa bão thảm thương
Nhà trôi cây đổ ngáng đường khổ thân.
Bão về không thể bỏ khân
Chất thêm công việc giới phân vỡ òa.
Trắng tay vì lũ xót xa...
Mắt nhìn công của sớm tà cuốn trôi
Bao giờ cho cạn nước nôi
Để hàn gắn lại tả tơi quanh mình.?
Đấng thiêng liêng chớ lãng thinh.
Từ bi ban phép diệu tinh cứu mùa...
Nhiệm màu Đạo Pháp ngàn xưa...
Khai tâm đuốc Tuệ thượng thừa kệ kinh.
Thuyền Từ cứu độ chúng sinh
Quy y Tam Bảo tâm linh hướng về.
Từ đồng bằng tới sơn khê
Cập bờ giác ngộ muôn quê độ này.
Dưỡng mầm xanh - tự cây phai
Thu vàng-Đông trụi-Xuân khai biếc rờn.
Bốn mùa chuyển hóa lẽ thường.
Trời xanh cũng có lúc nhường phủ mây.
Trường đời ai có như ai...
Sẻ chia hoạn nạn vơi đầy giúp nhau
Tiếng thơm lưu mãi ngạt ngào
Tấm lòng nhân nghĩa thắm mầu xanh thu !
Sống là tạm giữa vô hư...
Trần Lệ Khánh--29-7-2017
THÔI NGẬM NGÙI...
Ta bà cõi tạm sao mình đến đây?
E gì những chuyện rủi may
Luân hồi lắm nẻo vòng quay mấy mùa
Thôi hoài tơ tưởng bến xưa
Theo làn nước gợn gửi bờ sóng giăng
Đi tìm ảo vọng...xót thương
Chợ đời bóng ngã lạc đường tủi thân
Ngập ngừng dạ luống bâng khuâng
Nguồn cơn khắc khoải định phân vỡ oà
Lênh đênh nước bạc miền xa
Thả hồn dưới mảnh trăng tà...mộng trôi
Ngủ vùi tựa thể nằm nôi
Sương khuya thấm đẫm áo tơi...quên mình
Một chiều gắng thử làm thinh
Sầu dâng phiền muộn linh tinh gọi mùa
Mơ màng dĩ vãng thời xưa
Trau dồi chánh niệm chẳng thừa kệ kinh
E gì những chuyện rủi may
Luân hồi lắm nẻo vòng quay mấy mùa
Thôi hoài tơ tưởng bến xưa
Theo làn nước gợn gửi bờ sóng giăng
Đi tìm ảo vọng...xót thương
Chợ đời bóng ngã lạc đường tủi thân
Ngập ngừng dạ luống bâng khuâng
Nguồn cơn khắc khoải định phân vỡ oà
Lênh đênh nước bạc miền xa
Thả hồn dưới mảnh trăng tà...mộng trôi
Ngủ vùi tựa thể nằm nôi
Sương khuya thấm đẫm áo tơi...quên mình
Một chiều gắng thử làm thinh
Sầu dâng phiền muộn linh tinh gọi mùa
Mơ màng dĩ vãng thời xưa
Trau dồi chánh niệm chẳng thừa kệ kinh
Thì thầm nhẹ gót tử sinh
Xôn xao kẻ lá lung linh nắng về
Bụi mù mấy dặm sơn khê
Dừng chân bên nớ, thương quê chốn này
Sợi vàng lối cỏ chớm phai
Còn đâu xanh ngát sơ khai mượt rờn
Ngày đêm sáng tối...lẽ thường
Nỗi lòng khắc khoải vội nhường cung mây
Nhọc nhằn quang gánh bi ai
Thâm tình ấm áp đong đầy có nhau
Gió đưa hương tỏa ngạt ngào
Rộn ràng nối nhịp tươi mầu nắng thu
Ngậm ngùi giữa chốn thực hư...
Như Thu