Quê nhà lũ đậu buồn tênh. Tre mơ chim trú lênh đênh chưa về. Mẹ ngồi ru giọt tái tê Chiều soi bóng lũ mà nghe đoạn trường …! …!!

Thứ Ba, 22 tháng 12, 2015

THƠ LỤC BÁT !


HƯƠNG XUÂN!
Về đây tìm miếng đông xưa
Ngửi làn khói cũ còn lưa nơi này
Gom lục dấu mé tàn phai
Nghe con cúi thoảng hương ngây ngất òa

Vẫn còn đây nỗi can qua
Mùa đông thiếu ấm nứt xa xót mầm
Đời gian khó Mẹ trầm ngâm
Mong gieo hạt mới gọi thầm tương lai

Hoa quê vẫn biếc trang đài
Mặc nhiên tươi tắn giữa ngày tháng đông
Chờ cơn gió bón càn khôn
Hương đằm thắm kết nụ đông phong về

Ngạt ngào rơm rạ là quê
Nhiệm huyền hương lạ tràn trề chưng xuân
Mùi tre hóp - mùi bùn non
Mùi mồ hôi Mẹ tẩm nồng nàn xuân !

Lê Đăng Mành

Thứ Tư, 16 tháng 12, 2015

THƠ LỤC BÁT !


CẢM MÙA GIÁNG SINH !

Tay nâng ngọn nến giáng sinh
Là nhen ánh lửa tự mình thắp lên
Từ trong vô thỉ nhân duyên
Lỡ nhai trái cấm trồng riêng đoạn trường…

Đôi mắt đẹp ứa lệ buồn
Hai ngàn năm lẻ như còn đâu đây
Thánh giá chuộc tội nên Ngài
Một lần tử để muôn đời phục sinh

Chúa nhìn thế giới điêu linh
Thương người tráo trở cứ rình rập nhau
Bất an giáng xuống địa cầu
Hơn thua giành giựt mãi xâu xé hoài

Cường quốc mộng ước sống dai
Để quất nhược tiểu đến đày đọa đau
Từ bi bác ái nơi nao..?
Có nghe khốn đốn vẫy chào bình minh

Tìm Phật thì hãy lặng thinh
Cầu chúa Mặc Khải rước Mình Thánh soi
Con lỡ mọc giữa cõi người
Thiên đàng Quốc độ - chính chồi bản lai …!
Noel 2015
Lê Đăng Mành

Thứ Năm, 10 tháng 12, 2015

Tờ lục bát !



TA CÒN…!
Ta còn giữa miếng tang bồng
Lỡ trồng phiêu bạt nên chòng chành trôi
Ta trong khói lửa nợ đời
Người cưu mang vác thân rời rã đau

Ta còn nợ vạt bể dâu
Te tua xán xuống cho dào dạt thương
Ta còn đứng nẻo vô thường
Mặc nhiên nện gót mở chương ăn mày

Ta còn nợ giọt rượu cay
Nửa chừng hắt bỏ cho đày đọa leo
Ta còn chới với lều bều
Nương thân bèo bọt níu rều rác qua

Ta còn nợ cõi người ta
Ai thù hận cũng thậm tha thiết tình
Ta còn cả bó điêu linh
Còn ngắc ngoải gánh phù sinh bầy hầy  
Lê Đăng Mành

Thứ Ba, 24 tháng 11, 2015

BÌNH THƠ LỤC BÁT!

DI LUÂN ĐƯỜNG-QUỐC TỬ GIÁM
CÙNG PHIÊU VỚI THƠ ANH LÊ ĐĂNG MÀNH
(THƯ HOÀNG BÌNH THƠ)

PHỐ CŨ CHIỀU ĐAU!
Về Huế rủ bụi tang bồng
Qua nền Xã Tắc tủi phong rêu mình
Cột cờ gió trở lặng thinh
Triều nghi văn võ ngông nghênh mô rồi
Văn lâu khoa bảng một thời
Hồn lên Văn Thánh bia phơi miệng đời
Bến đò Thừa Phủ chao ơi !
Tắt câu mái đẩy rụng rời Hương Giang
Mượn trầm mặc bước lang thang
Chợt nghe giọng ngự Huyền Trân trị vì
Xin về phía Tĩnh Tâm trì
Chạm gạch Thượng Tứ rõ Di Luân Đường
Cầm tờ thơ dại mà thương
Chừ Thành Nội giẫm chán chường ngẩn ngơ
Lạc người… lạc bạn bơ vơ
Chánh Tây chiều bện tẩm quờ quạng đau!

Lê Đăng Mành

Lời bình:
Có rất nhiều sự vật và địa danh được nhắc đến trong thơ. Điều đó cho thấy anh đang viết về quê hương, một chốn thân thương dù đi xa nhưng chưa bao giờ rời khỏi lòng mình.
Huế đẹp như tranh vẽ và mang đầy hồn non nước xưa. Về với Huế ta như đi trong vùng cảm xúc, lặng nghe cỏ cây sông núi thủ thỉ cùng.
Về Huế rủ bụi tang bồng
..............................................
Mượn trầm mặc bước lang thang
Một lữ khách, đứa con xa quê, một trí thức đầy trăn trở khiến cảnh vật Huế càng trở nên hữu tình. Nghe câu thơ anh thả giữa thành nội vàng son mờ phai ai chẳng thắt thẻo đau buồn. 
Nghệ thuật "ve vuốt" trên những địa danh, trên từng kỷ vật...của anh LĐM đã vực dậy quá khứ một xứ sở kinh kỳ tráng lệ.
Quá khứ với hiện tại khiến Huế như một người bị đối xử bất công, hất hủi. "Nàng" ấy từng đẹp kiêu sa, từng phút huy hoàng nhưng "nhan sắc" ấy nay mai một cũ càng!
Qua nền Xã Tắc tủi phong rêu mình
Cột cờ gió trở lặng thinh
Triều nghi văn võ ngông nghênh mô rồi
Văn lâu khoa bảng một thời
Hồn lên Văn Thánh bia phơi miệng đời
Bến đò Thừa Phủ chao ơi !
Tắt câu mái đẩy rụng rời Hương Giang
Mỗi câu, mỗi chữ là một niềm đau buôn buốt nhưng không cay cú thô lỗ mà vẫn mang bản sắc dịu dàng nho nhã của người bản địa. Này đây "nền xã tắc" bám đầy rêu phong không còn ai chăm chút,gìn giữ như xưa. Ngước trông lên chẳng hơn gì một chiếc "cột cờ" chỏng chơ khát thèm "gió trở". Những mũ miện cân đai oai vệ của các triều thần đi chầu thánh chúa, những bảng vàng bia đá, "bến đò", "câu mái đẫy"...về đâu?
Chỉ còn bệ rồng "lặng ngắt như tờ" và sự thất thế của triều đại nho giáo. Giờ những giá trị tích cực cũng hầu như bị phủ nhận lãng quên.Thành nội chỉ còn trong luyến tiếc của những ông đồ già, của những đứa con đã quen bẫm báo lễ nghĩa.
Luyến về một thời đại, nâng niu quá khứ cũng là cái hồn xưa của những người rành về nho giáo, gần gũi với một thời kỳ lều chỏng khoa thi...Đọc thơ anh mà nghe man mác cõi lòng, có chút gì đồng cảm cùng câu thơ Bà Huyện Thanh Quan:
Bước tới đèo Ngang bóng xế tà
Cỏ cây chen lá, đá chen hoa
............................................................
Dừng chân đứng lại, trời non nước
Một mảnh tình riêng, ta với ta
Cùng với hàng loạt thán từ, động và tính từ tuyển như "chao ơi","tắt","chợt',"chạm","phơi',"tủi","ngông nghênh","rụng rời"....ý thơ sáng bừng lên mà chất chứa cả chiều sâu, ý nhị như tâm tình dân Huế. 
Không thể phủ nhận chính cách chọn chữ mang đến thành công cho nhiều tên tuổi người làm thơ. Ở đây tôi ngưỡng mộ khả năng đặt để chính xác chúng của anh LĐM khiến thơ anh như khó thể thay thế hơn những gì anh đã trình bày. Nghệ thuật dùng từ tinh tế, gợi cảm nhóm lên thắm đượm rực hồng lửa cảm xúc cho người viết, người xem.
Bến đò Thừa Phủ chao ơi !
Tắt câu mái đẩy rụng rời Hương Giang
Mượn trầm mặc bước lang thang
Chợt nghe giọng ngự Huyền Trân trị vì
Xin về phía Tĩnh Tâm trì
Chạm gạch Thượng Tứ rõ Di Luân Đường
Cầm tờ thơ dại mà thương
Chừ Thành Nội giẫm chán chường ngẩn ngơ
Còn quá nhiều những ngôn từ hay trong đoạn thơ này mà tôi chưa nhắc hết nhưng các bạn có thể để mắt xem tiếp ở những câu thơ bên dưới.
Sự "bọc lót" "gói mở" cho thấy tác giả mang hồn nhạy cảm và nỗi lòng với Huế trong anh là vô tận da diết. Tôi thích hướng "dìu thơ" đi của anh. Nó vừa nhẹ vừa mới lạ, chừng như anh cũng chỉ vừa mới khám phá ra và mang đến cảm giác nguyên tinh nóng hổi ấy cho bạn đọc.
Huế với những nét đặc trưng của cố đô hoa lệ một thời; nơi có dòng Hương giang với những con đò lững lờ đẹp dáng người con gái Huế.Và không thể thiếu những câu hò trong trẻo đậm đà chất nghệ sỹ. Cứ mường tượng thế khi nghĩ về Huế để rồi chợt đắng lòng khi vắng những nét điểm xuyết trên hoặc còn đấy song đã xơ xác điêu tàn!
................................................
Xin phép cho tôi lướt qua một đoạn dài gồm những câu diễn ý vì bài viết đã khá dài và thêm nữa mời các bạn cứ ngẫm nghĩ đi-tác giả viết rất rõ ràng dễ hiểu nhưng thần thái thơ thì phải đọc 'nguyên bản"mới "chạm' được chất thơ đan quyện và những tứ lạ chặt chẽ.
Tôi cho rằng đây là khổ thơ hay nhất trong bài vì nó không viết bằng cách thông thường mà "lật trở" uyển chuyển thả hồn vào trong vật.
Bài thơ anh viết không để giải trí mà làm "mệt" trí một cách đáng yêu, nỗi tiếc thương trong anh quá sâu sắc lồng với cách diễn đạt "hào hoa"(có lẽ dùng từ "hào hoa" ở đây chưa chính xác lắm nhưng tôi vẫn mạn phép bảo lưu ý kiến này) làm cung bậc thơ đa dạng hơn hẳn.
Cùng đi tới cặp kết để thấy tất cả vỡ òa ra, xót xa ngơ ngẩn:
Lạc người… lạc bạn bơ vơ
Chánh Tây chiều bện tẩm quờ quạng đau!
Những câu thơ như được ghép khít khao bởi tay người thợ khéo. Nhìn xem, nếu tách rời chúng thì ngôn ngữ đó rất bình thường, không hoa mỹ như nhiều nhà thơ hay dùng. Thế mà khi chúng đi cùng nhau, chữ này tôn "dáng' chữ kia và chúng chứa đầy tâm hồn người thơ, không chút sáo rỗng khoa trương.
Thơ anh LĐM là một giếng sâu cho những ai khao khát một miền thơ sâu thẳm. Chất liệu thơ anh xây dựng quá phong phú, lúc rắn lúc mềm, khi bác học, lúc bình dân...đó chính là cái chất thơ của tài năng thật sự.
Khen thơ anh nhiều quá cũng sợ gọi là tâng bốc nhưng quả thật tôi rất hài lòng khi thưởng thức bài thơ này và chắc nhiều người sẽ đồng cảm như tôi. Đây là một bài thơ theo tôi là thuộc hàng nổi trội trong thơ anh LĐM.
Nếu phải có một ý kiến nhỏ về hạn chế trong thơ thì tôi xin góp ý: có quá nhiều địa danh, sự vật mà không phải là dân địa phương thì không tường tận được ý nghĩa và gốc gác của chúng.Như là những " nền Xã Tắc","Văn lâu","Văn Thánh',"Tĩnh Tâm Trì","Thượng tứ","Di Luân Đường"... Giá mà anh kèm theo chú thích thì người ở xa như tôi và các bạn khác sẽ thấy hết được cái hay của nhiều vấn đề anh đặt ra từ những hình tượng, địa danh đó.
Thơ anh LĐM là thơ của trí tuệ pha chút chất thiền nên người đọc sẽ hiểu theo nhiều tầng rộng hẹp khác nhau. Muốn tìm đến cái say thì hãy đọc thơ anh, đọc khi mưa bay, khi gió nổi và rồi tựa cửa nhìn theo chiếc lá vàng bay cảm nhận một người thơ lãng tử ...
23/11/15
Thư Hoàng

Thứ Sáu, 20 tháng 11, 2015

PHỐ CŨ CHIỀU ĐAU!

Di Luân Đường Huế
PHỐ CŨ CHIỀU ĐAU!
Về Huế rủ bụi tang bồng
Qua nền Xã Tắc tủi phong rêu mình
Cột cờ gió trở lặng thinh
Triều nghi văn võ ngông nghênh mô rồi

Văn lâu khoa bảng một thời
Hồn lên Văn Thánh bia phơi miệng đời
Bến đò Thừa Phủ chao ơi !
Tắt câu mái đẩy rụng rời Hương Giang

Mượn trầm mặc bước lang thang
Vẳng nghe giọng ngự Huyền Trân trị vì
Xin về phía Tĩnh Tâm trì
Chạm gạch Thượng Tứ rõ Di Luân Đường

Cầm tờ thơ dại mà thương
Chừ Thành Nội giẫm chán chường ngẩn ngơ
Lạc người… lạc bạn bơ vơ
Chánh Tây chiều bện tẩm quờ quạng đau!

Chiều tái khám
Lê Đăng Mành


Thứ Ba, 17 tháng 11, 2015

CHIỀU ĐI…!



CHIỀU ĐI…!
Nắng cong chiều cúi ngẩn ngơ
Thời gian hấp hối ngày thờ thẫn chi
Mây hờn rơi hạt chia ly
Khói leo mái rạ tà huy thậm buồn

Chiều nghiêng bến bãi cài sương
Lạnh tênh mái đẩy thuyền vương vấn hồn
Trăng nghiêng lạc bến Hàn Sơn
Rét nghiêng mưa tẩm lệ bầm khóe đông

Ta lầm lũi giữa mênh mông
Trồng tâm tưởng miếng tang bồng hạo nhiên
Đời nghiêng thì mặc đảo điên
Mình nghiêng mình xuống cắm triền thong dong

Xin về cầm chéo quạnh mông
Lượm rơm tịch mặc nhen chông chênh chiều
Tàn hơi thở chốn cô liêu
Nhìn ta bèo bọt phiêu diêu nhẹ hều..!
Lê Đăng Mành
 

Thứ Sáu, 6 tháng 11, 2015

BÁT LỤC ĐÔNG!



BÁT LỤC ĐÔNG!

Cô miên thao thức
gọi mùa nắng thưa…

Em vẫn như
những đông xưa ,
Cầm theo
rét buốt
cõng mưa gió về.
Phùn đan
quăng sợi lê thê
Hiên trùm ngọn bấc
đập tê tái chiều

Mái nghèo
vắt khói cô liêu
Đông trầm thinh tẩm
càng hiu quạnh buồn
Rơm trôi bếp ngún vấn vương
Chiều ngào ngạt để tà dương thẫn thờ

Mưa nhìn bầy kiến ngu ngơ
Thầm thì trò chuyện chẳng lo lắng mình
Rác rều động gót phiêu linh
Bè vô tâm kết đón bình yên qua

Loài vô tình tánh vị tha
Lều bều phiêu bạt thả toa đại từ
Sông dầm nước bạc ngẩn ngơ
Ếch bồn chồn động toạc bờ sương đêm

Mây đông chết đuối bên thềm
Vô tư em ướp nỗi niềm xuống đây
Nên người tráo trở quắt quay
Hơn thua giành giựt để đày đọa nhau

Cúi xem bèo bọt hồi đầu!

Lê Đăng Mành

MÙA SANH!
Chào đời gặp buổi nắng thưa
Cơ hàn chầu chực nước thừa mứa dâng
Lúa non lũ tuốt phũ phàng
Phù sa ngơ ngẩn tẩm bàng hoàng vây

Đồng ngập dầm đuối cội mây
Cò chao lầm lũi cánh trầy trụa  tê
Dế chiều rụng phách não nề
Ném vào bờ bãi điệu quê quán buồn

Nghe cá chuyển bụng mà thương
Loay hoay rải * trứng thân vương lưới đời
Thong dong rều rác thảnh thơi
Lềnh bềnh vô trụ mặc tơi tả mình

Lũ tràn thâm chiếu sơ sinh
Tôi ngo ngoe níu điêu linh đoạn trường
Phên bừng gió đập rách bươm
Chừ quờ quạng túm muối chờm thậm đau!
Lê Đăng Mành
*cá rải :cá đẻ(phương ngữ Trị Thiên)


THU NHỚ !
Mỗi lần gió phất hiu hiu
Cành vô vọng cúi nhận tiêu điều về
Sông nghiêng khói bủa tái tê
Bèo dập dềnh rã tung hê đoạn trường

Thu vô tình thả tang thương
Cho mùa sanh nở cá nương rác rều
Đồng quê bát ngát hoang liêu
Rơm hăm hở bước phiêu diêu giang hồ

Nhện trầm ngâm thú giăng tơ
Ta  trầm lặng giữa bến bờ quạnh hiu
Mơ tìm góc tuổi nuông chìu
Ngồi chờ Mẹ gánh chợ chiều oằn vai

Mỗi lần thu quạt heo may
Lùa vạt Ký ức lay bay tìm về
Nâng niu kết dáng thu quê
Cầm chòm mây rụng dầm dề lệ tuôn!
LĐM


Thứ Sáu, 30 tháng 10, 2015

KÍNH MỪNG PHẬT ĐẢN




KÍNH MỪNG PHẬT ĐẢN
Kỷ niệm ngày PHẬT ĐẢN SANH
In thất tình* hóa đài sen dâng người
Ngự chầu Chư Thánh Rồng Trời
Hài nhi dõng thuyết nhả lời Phật ngôn**
Mưa hoa nhạc trỗi mười phương
Ưu phiền dừng bặt viên thông Đạo mầu
Ngài thị hiện dứt khổ đau
Gần xa ba cõi địa cầu chuyển nghinh
Phương ngoại rực chiếu bình minh
Hương giải thoát tỏa lung linh cát tường
Ân người khai ÁNH ĐẠO VÀNG
Tươi bừng chánh pháp ba ngàn năm qua…
Điều Ngự trụ cõi Ta Bà
An cư lân mẫn chói lòa Chân Như
Ngân vang tụng Đấng Đại Từ... !
                          Lê Đăng Mành
                        PHẬT LỊCH 2559
* Hỷ, Nộ, Ái, Ố, Ai, Lạc, Dục.
(mừng, giận, thương, ghét, buồn, vui, muốn)
** Thiên Thượng Thiên Hạ
Duy ngã độc tôn
Nhất thiết chúng sanh
Giai hữu Phật tánh

TÌM LỜI RU !

Xa hơi hướm Mẹ mấy năm rồi
Trần trụi thân cằn giữa nổi trôi
Giấc mộng cụt mầm thời tuổi ngọc
Lều bều khốn đốn tấp vào đời…

Đời vênh tuột bánh chốn không môn
Vô lượng từ bi xót động lòng
Bè thả độ sinh qua sóng gió
Phiêu bồng cõi tạm bớt long đong.

…Tìm lời ru giữa thinh không
Chứa chan tình mẹ chở nồng nàn mây
Bện trong gió thoảng lay bay
Mùi hương quê cũng ngất ngây giọng hò

Ve sầu lạc phách ngẩn ngơ
Chim xa bầy nhớ cánh thờ thẫn bay
Chiều nghe – chiều bớt quắt quay
Mình nghe - mình bớt thân gầy guộc đau

Thời gian liếm tóc úa màu
Mà lời ru vẫn ngọt ngào… mới đây
Giọng hò quyện giữa quê nầy
Con cầm thương nhớ cứ loay hoay tìm!
LĐM

Chủ Nhật, 4 tháng 10, 2015

THƠ MÙA PHẬT ĐẢN !




CẢM NIỆM MÙA PHẬT ĐẢN

Mừng Phật đản - soi lại mình
Thôi trồng cừu hận điêu linh đoạn trường
Phật là bản quán hoa hương
Là Cha Mẹ trụ tại đường thậm thâm !

Phật đã về ba ngàn năm
Mà con thì cứ chằm hăm giựt giành
Mầm thương yêu ngắt đoạn đành
Vun gốc đố kỵ để hành hạ nhau

Từ núi cao đến biển sâu
Tép tôm sóng nước nghẹn ngào quẩy van
Bởi loài người quá dã man
Gieo mầm ba độc bón bàng hoàng đau

Khi con tắt niệm tìm cầu
Mới hay áo gói ngọc châu trong ngần
Như cây cỏ cứ vô ngôn
Mà hương thơm mãi giữa nguồn không hai

Con nay quỳ dưới Phật đài
Nghe mầm rạo rực đạo khai tâm thiền
Chăm lòng rủ hết não phiền
Nuôi vô ưu nở giữa miền sắc không !

8- 4 ất mùi
Lê Đăng Mành