Như Thị, Phan Tự Trí,Như Thu,Đỗ
Chiêu Đức,
NS-Canada,Mai Thắng,Hồng Phượng,
Duy Lương,Minh Thúy,
LỤC BÁT BÃO
Bão về nhỏng nhảnh phương đông
Hắt thềm bản quán não nùng
triền miên
Cơn Lào quất vẫn chưa yên
Chừ lăm le xé quăng triền tai
ương
Nước tành hanh hót bên nương
Gọi mời gió tới kết đường tang
thương
Tre khum vắt đọt… bềnh bồng
Mái tốc tranh rớt giữa mông
mênh rồi.
Lời ru nghẹn nốt chơi vơi
Mùa quăng khoai sắn lụt phơi
sượng sùng
Mạ nhìn hiên ướp lao lung
Cha loay hoay túm phên bừng toòng
teng
Thương mùa mưa lụt long đong
Em thơ khát sữa khóc mòn bình
minh
Bếp nằm phơi miệng lặng thinh
Gió hất trăng rụng thơ chênh
vênh vần
Như Thị
BÀI
HỌA
BÃO LÒNG
Dập dồn từ phía biển Đông
Bão gây bao cảnh não nùng liên miên
Bao giờ mưa lặng gió yên
Trái cây bao chốn bao triền còn ương
Cái ăn đang gửi trên nương
Bây chừ tan nát hết đường kêu thương
Còn lo chi gánh tang bồng
Đồng không đến lúc đã mông quạnh rồi.
Cháo rau mai mốt còn vơi
Đêm khuya tắc lưỡi bụng phơi thạch sùng
Ngủ nào yên cứ nghĩ lung
Một mai cưới rể nhạc bừng tèng teng ?
Bếp tàn tính chuyện ăn đong
Gỡ ra sao thấy lối mòn nào minh
Rối lòng chỉ biết làm thinh
Bão lay thơ khớp còn chênh mấy vần.
Phan Tự Trí
MONG...
Ơi nầy hỡi ngọn gió đông !
Đừng gây thảm hoạ não nùng liên miên
Cầu cho vạn nẽo bình yên
Giã từ cơn lũ ven triền chớ ương
Bão ơi người hãy nhớ nương !
Gọi mời nắng trải trên đường yêu thương
Em vui buộc mái tóc bồng
Ghé thăm ruộng lúa mênh mông đây rồi !
Nỗi buồn năm tháng dần vơi
Chị mê chăm sóc khoai phơi chẳng sùng
Tâm nào nghĩ ngợi mung lung
Đồng hồ đã điểm tưng bừng teng teng
Sáng chiều quên chuyện đếm đong
Quên sầu, quên cả lối mòn vô minh
Dạ bày thôi chớ mần thinh
Giấy đùa con chữ sao chênh...lệch vần ?
Như Thu
BÃO HẠ VY
“Harvey”
Hạ-Vy bão lụt biển đông,
Houston bỗng chốc não nùng liên miên.
Gió qua nhưng vẫn chưa yên,
Mưa tuôn xối xả ngập triền tai ương.
Mênh mông nước ngập tràn nương,
Xe theo nước cuốn đầy đường mà thương.
Nhà như trôi nổi phiêu bồng,
Một vùng nước phủ mênh mông mất rồi !
Lời nào an ủi cho vơi,
Tán gia bại sản nhà phơi mặt sùng.
Trong làn mưa bão mông lung,
Cột nhào điện đứt dây bừng tòn- ten.
Thiên tai thảm họa khôn đong,
Muôn người đói lạnh mõi mòn u minh.
Bụng buồn nhưng phải làm thinh,
Trời đem tai ách chông chênh họa vần !
Đỗ Chiêu Đức-Bão Hạ-Vy 2017
THIÊN TAI
Lốc phương tây ,bão phương đông
Thiên tai thủy họa khắp cùng liên miên
Nhà trôi của mất người điên
Tấm thân còn lại nỗi niềm khổ ương
Gió Lào cuộn cả ruộng nương
Nước dâng tới nóc khôn lường thảm thương
Vòm tre nằm rạp dưới mương
Lềnh bềnh vật nổi trên sông kia rồi !
Đắng cay trăm mối đầy vơi
Đói lòng con trẻ sắn khoai ruột sùng
May nhà còn cái cột lung
Cha tìm mái lá cột chùng leng teng
Lũ lụt hàng giậu đưa đong
Thiếu cơm khát nước ngồi mong một mình
Củi ướt chờ nắng mần thinh
Câu thơ cứu khổ lung linh chệch vần !
NS-CANADA
BẢO LÒNG
“Cảm họa”
Ông cha ta chọn Biển Đông
Đương đầu bão lũ hằng mong thái bình
Cuộc đời vất vả mưu sinh
Nghìn năm với bão định hình tai ương
Mùa về khí chuyển nhiều phương
Biển Đông quy tụ con đường bão giông
Rừng xanh bình tĩnh chờ trông
Những cơn mưa lớn mạnh dòng suối mơ
Con người hám lợi lòng trơ
Ra tay tận diệt rừng xưa điêu tàn
Còn ai ngăn nước chảy tràn
Thiên nhiên phẩn nộ tiếng than hãi hùng
Những ngày tàn phá thung dung
Chính sách bảo vệ chẳng cùng đặt ra
Tai trời ách nước mạnh đà
Rộn mùa cứu đói khúc ca ngậm ngùi
Đời nghèo bao cảnh thương ôi
Dân nghèo cảm thán đợi người ban ân !?
Mai Thắng
CHÊNH CHÔNG
Sấm rền rĩ khắp trời Đông
Chớp tia, lửa lóe cháy "nùng" miên
miên
Dân tình lận đận nỏ yên
Gom bao nhiêu thứ bên triền gàn ương
Lũ ào ào phá ao nương
Sóng gào rú thét tắt đường, ôi thương !
Còn đâu năm tháng phiêu bồng
Ngắm ráng chiều đỏ đến mông lung rồi
Sầu lên chất ngất nào vơi
Tai nghe bờ khóc, trải phơi sắn sùng
Lạy trời còn chút khoan dung
Cho người thêm sức ngăn bừng tơi teng
Bao ngày đo đếm lường đong
Nay thời lả chả xói mòn tâm minh
Khấn cầu xin gởi chốn thinh
Mấy ý thô thiển thêm chênh chông vần
HỒNG PHƯỢNG
GIỮA BÃO CUỒNG
Bão cuồng giội trắng đồng Đông
Dồn xô lũ cuốn bản Nùng, làng Miên
Bòng đè gãy cội thanh yên
Đua lời rát bỏng non triền, ểnh ương
Rác rều trôi nghẽn lòng mương
Trông đàn chép quẫy giữa đường mà thương
Mòng quây giạt đám hương bồng
Cò con lạc giữa mênh mông , kiệt rồi
Mây dồn nào biết hồi vơi
Tường cao gạch vỡ, sương phơi thạch sùng
Bà ngồi dõi bóng mông lung
Mơ hồi giỡn sóng bừng bừng tuổi teng
Ếch già xách vợt thầm đong
Bao lần trứng nở trôi mòn dòng Minh
Loa phường buốt lạnh làm thinh
Cho câu lục bát buồn chênh chao vần
18 – 9 – 2017-Phạm Duy Lương
HỨNG MÙA BÃO LŨ
Lo âu ngọn gió hướng đông
Gieo cơn bão nổi quặn lòng liên miên
Những mùa đông đến nào yên
Cây cành ngã đổ ven triền hoạ ương
Nước dầm rau quả bên nương
Mùa màng phá hoại tận đường đau thương
Gia cầm súc vật chết chương
Cửa nhà suy sụp nát tương tàn đời
Đoạ đày tiếp mãi chẳng vơi
Nhìn trời oán hận mặt phơi lời sùng
Ngẩn ngơ nhìn khắp mông lung
Ngọn đèn dưới mái nứt bùng tòn teng
Chắt chiu của cải bao phen
Mãi hoài lận đận tối đen phận mình
Đau lòng xót dạ nín thinh
Nỗi buồn giải toả bút nghinh buông vần
Minh Thuý-Tháng 9-2017