GIỌNG LÀNG!
Mỗi lần người ghé thăm quê
Chân trần khẽ chạm để nghe giọng làng
Cúi đầu trước áng dân gian
Không bác học mà mênh mang ngôn từ
Trăng nghiêng nhuộm áo nghìn thu
Vẫn còn nghếch* với lời ru quê mình.
Tre già an phận lặng thinh
Cho măng vịn nắng cựa mình xôn xao
Rơm vàng phụ rẫy bếp cao
Nằm chơi nắng lội lao xao ôi buồn !
Dẫu vất vơ giữa vô thường
Một mai thân hóa khai đường xanh quê
Lắng lòng đong đếm mà nghe
Cảo thơm quê giữ để che chở làng
Đời còn rộng giữa xênh xang
Thì còn cố quận vấn vương ngọt ngào
Đây nơi cắt rốn chôn nhau
Xin đừng nhuộm lưỡi thốt đau giọng làng
Chân trần khẽ chạm để nghe giọng làng
Cúi đầu trước áng dân gian
Không bác học mà mênh mang ngôn từ
Trăng nghiêng nhuộm áo nghìn thu
Vẫn còn nghếch* với lời ru quê mình.
Tre già an phận lặng thinh
Cho măng vịn nắng cựa mình xôn xao
Rơm vàng phụ rẫy bếp cao
Nằm chơi nắng lội lao xao ôi buồn !
Dẫu vất vơ giữa vô thường
Một mai thân hóa khai đường xanh quê
Lắng lòng đong đếm mà nghe
Cảo thơm quê giữ để che chở làng
Đời còn rộng giữa xênh xang
Thì còn cố quận vấn vương ngọt ngào
Đây nơi cắt rốn chôn nhau
Xin đừng nhuộm lưỡi thốt đau giọng làng
Lê Đăng Mành
LŨ CHIỀU!
Nước tràn ngồi đếm cá bơi
Ngu ngơ rều rác giỡn chơi quanh thềm
Rơm quen sống phận bình yên
Vô tình bèo cõng phiêu diêu giang hồ.
Cành đau gió lặt xác xơ,
Lá chênh chao rụng trơ vơ cội nguồn.
Phù sa gói nước về đồng,
Ở…đi rồi cũng cầm bùn thủy chung.
Mây còn ngậm nước rưng rưng
Sắn khoai đỏng đảnh chờ chưng lên nồi
Nước tuôn rách nhịp tao nôi
Lúa treo đợi nắng sân bơi bồng bềnh
Quê nhà lũ đậu buồn tênh.
Tre mơ chim trú lênh đênh chưa về.
Mẹ ngồi ru giọt tái tê
Chiều soi bóng lũ mà nghe đoạn trường
Nước tràn ngồi đếm cá bơi
Ngu ngơ rều rác giỡn chơi quanh thềm
Rơm quen sống phận bình yên
Vô tình bèo cõng phiêu diêu giang hồ.
Cành đau gió lặt xác xơ,
Lá chênh chao rụng trơ vơ cội nguồn.
Phù sa gói nước về đồng,
Ở…đi rồi cũng cầm bùn thủy chung.
Mây còn ngậm nước rưng rưng
Sắn khoai đỏng đảnh chờ chưng lên nồi
Nước tuôn rách nhịp tao nôi
Lúa treo đợi nắng sân bơi bồng bềnh
Quê nhà lũ đậu buồn tênh.
Tre mơ chim trú lênh đênh chưa về.
Mẹ ngồi ru giọt tái tê
Chiều soi bóng lũ mà nghe đoạn trường
LĐM
LỜI RU !
Tuột
dốc vênh phiá mái đời
Vẫn
ôm ấp giữ những lời Mẹ ru
Dìu
dặt theo gót phiêu du
Chao
ơi ! dung di lời ru thuở nào
Sòng đời
canh bạc hư hao
Được
thua chằng chịt khát khao tìm về
Quay
lục níu sợi khói quê
Cầm
mùi rơm rạ mà nghe chín chiều
Vẫn
sông bến cũ đìu hiu
Vẫn
bờ tre thách cánh diều tuổi thơ
Vạch
thinh không gói câu hò
Soi
tung ký ức chạm bờ ca dao
Thẫn
thờ con ngậm ước ao
Mép
ướt Mẹ nằm khô ráo con lăn*
Vỗ
về hơi ấm chiếu chăn
Từ
khi còn đỏ đùm khăn tả rồi !
Trở
trời gió chướng tao nôi
Ru
hời ru hỡi Mẹ ngồi thâu canh
Bên
Mẹ thân tâm con trọn lành
Không
còn sợ hãi kiếp mong manh
Nguyện
xin mang tiếp lời ru ấy
Theo
suốt cùng con hết tuổi xanh
Tóc
xanh cho đến bạc đầu
Vẫn
lời ru vọng từng câu êm đềm
Nhớ
mùa Trăng lội thềm xưa
Mẹ
nhai cơm búng lưỡi lừa cá xương?*
Mớm
con đầy ắp yêu thương
Rót
lời ru tỏa sáng đường chênh chông...
Điệu
hò vỗ sóng thinh không
Lời
ru vọng mãi mênh mông biển trời ..!
LĐM
*Hát ru Trị Thiên
TỨ TUYỆT
CHIỀU!
Chiều tung lưới bủa về tây
Chuồn kim khâu dở lá lay ven bờ
Phù sa lạ bến ngẩn ngơ
Bóng ngày tan giữa đôi bờ tàn phai!
Chiều tung lưới bủa về tây
Chuồn kim khâu dở lá lay ven bờ
Phù sa lạ bến ngẩn ngơ
Bóng ngày tan giữa đôi bờ tàn phai!
YÊU!
Gần xa đời vẫn còn yêu
Mây đon đả gió bỏ diều mồ côi
Yêu trăng móc phía Mẹ ngồi
Bên thềm đong gió khâu lời ca dao.
Gần xa đời vẫn còn yêu
Mây đon đả gió bỏ diều mồ côi
Yêu trăng móc phía Mẹ ngồi
Bên thềm đong gió khâu lời ca dao.
THƯƠNG!
Thương đêm khắc khoải lời ru
Thương tình rều rác trầm phù đợi nhau
Thương người cuốc bẫm cày sâu
Thương ong bướm vỗ tước câu đa tình
Thương đêm khắc khoải lời ru
Thương tình rều rác trầm phù đợi nhau
Thương người cuốc bẫm cày sâu
Thương ong bướm vỗ tước câu đa tình
VỀ!
Thôi Ta giã phố tìm quê
Thỏng tay buông bỏ nhiêu khê lụy phiền
Thà về gối giấc cô miên
Tiêu dao đùa giỡn cõi miền nguyên sơ.
Thôi Ta giã phố tìm quê
Thỏng tay buông bỏ nhiêu khê lụy phiền
Thà về gối giấc cô miên
Tiêu dao đùa giỡn cõi miền nguyên sơ.
NGÀY MÙA!
Sáng lên nghe giọt sương reo
Bình minh tung nắng xuống gieo rộn ràng
Mùa đi về giữa rơm vàng
Nghe mồ hôi đọng quanh làng mà thương!
LĐM
Sáng lên nghe giọt sương reo
Bình minh tung nắng xuống gieo rộn ràng
Mùa đi về giữa rơm vàng
Nghe mồ hôi đọng quanh làng mà thương!
LĐM
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóaNhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóa