Quê nhà lũ đậu buồn tênh. Tre mơ chim trú lênh đênh chưa về. Mẹ ngồi ru giọt tái tê Chiều soi bóng lũ mà nghe đoạn trường …! …!!

Thứ Hai, 28 tháng 11, 2016

HOA GIANG HỒ!


HOA GIANG HỒ!

Đông ấy cũ rich như xưa
Kia mới toanh dậy như vừa tái sinh
Loay hoay trầm giữa lặng thinh
Chưa an cư đã chẻ mình long đong

Chống câu lục bát qua sông
Nửa đường tước vận phơi đông lạnh lùng
Phù sa bện cuộc tương phùng
Cá nhai bọt giỡn cho trùn ngẩn ngơ

Rác rều tỉnh vớt cơn mơ
Chung thân kiến kết qua bờ thảnh thơi
Rong rêu sóng liếm tả tơi
Dập dềnh vô trụ rong chơi vô thường

Đông về giăng cụm tang thương
Ném lên thơ cõng đoạn trường chông chênh
Oằn vai kĩu kịt nhẹ tênh
Vuốt ve khốn đốn khều cành trăng trôi

Níu khúc phiêu bạt mù khơi
Gọi bèo* lữ thứ xanh bơi không nhà
Nổi trôi tánh trụ nõn nà
Phong trần tím nhụy biếc hoa giang hồ!

                                               Lê Đăng Mành

*Lục bình

Thứ Tư, 23 tháng 11, 2016

NỤ LÀNG


NỤ LÀNG

Làng tôi chia nước Ô Lâu
Đôi bờ bắc nghĩa để trầu cau leo
Sáng con nồm gợn trong veo
Chiều un khói tẩm mái nghèo đơn sơ

Làng tôi hun hút bãi bờ
Nắng chen chúc lội gió ngơ ngẩn tìm
Trăng vay nợ gốc bình mình
Rọi màu ngả ngớn liệm tình sông ngâm

Làng tôi nếp cũ u trầm
Đình chùa long phụng mọc mầm yêu thương
Thời gian nhắc- nhịp giáo đường*
Mõ chuông thức nẻo vô thường mà chơi

Làng dầm nước bạc rồi phơi
Cầm tay ngọn lũ lọc đời phù sa
Làng trồng lên cuộc phong ba
Mầm an nhiên nhú nụ tha thiết hoài

Làng không tráo trở quắt quay
Dù mưu sự chẳng đổi thay lệ làng
Được mất người sống yên hàn
Đạo đời nhuần nhã bên Làng an cư
Lê Đăng Kẻ Văn
* Trước thập niên 50 đông hồ chưa về làng,
mọi người chỉ trông sớm,trưa, chiều ở chuông nhà thờ

Thứ Năm, 10 tháng 11, 2016

ĐÔNG BUỒN


ĐÔNG BUỒN
Thu đi hắt lại tang thương
Xới dầm ngập ngụa đoạn trường phù sinh
Chiều nghiêng khêu ngấn bình minh
Soi triền ảm đạm cuộc sinh tử này

Cành đau lá trút lắt lay
Sâu ngơ ngẩn rụng quấn đày đọa leo
Khói thờ thẫn bện cô liêu
Bãi biền hun hút sông tiều tụy trôi

Cánh cò lạc tiếng mồ côi
Âm hòa tức tưởi cứa vời vợi đau
Mây còn diễn vở buồn thiu
Đông  xô nước bạc tẩm hiu quạnh buồn
Lê Đăng Mành 

Thứ Hai, 26 tháng 9, 2016

LỆ THU !

LỆ THU !
Mỗi lần gió
phất hiu hiu
Cành vô vọng cúi
nhận tiêu điều về.
Sông nghiêng
khói bủa tái tê
Bèo dập dềnh rã
tung hê đoạn trường

Thu vô tình
thả tang thương
Cho mùa sanh nở
cá nương rác rều
Đồng quê bát ngát
hoang liêu
Rơm hăm hở bước
phiêu diêu giang hồ

Nhện trầm ngâm
thú giăng tơ
Ta  trầm tư giữa
bến bờ quạnh hiu
Sâu đan cành dại
khẳng khiu
Đeo trần trụi nhánh
mỹ miều tàn phai

Mỗi lần thu quạt heo may
Lùa vạt Ký ức lay bay âm thầm
Loay hoay tát vũng trầm luân
Tước chòm mây rụng lệ bầm khóe thu!
Như Thị Lê Đăng

CHIỀU AN NHIÊN!

CHIỀU AN NHIÊN!

Ngọn sầu phất
đọt tái tê
Gỡ cành thu muộn
trụi quê quán buồn.
Gió lùa
chi miếng quạnh mông
Hóa thân mây rụng
Chạm nguồn cội xưa

Lòng sông
nước nhóm bếp chưa?
Để mơ màng khói
La đà bồng lai
Biết chiều
đứng giữa tàn phai
Đến đi về ở
khoan thai phiêu bồng

Thương người hôm sớm long đong
Cõng cơn rét buốt cứ chòng chành trôi
Mà lòng rực nụ Mân côi *
Nên quê nhuần nhã mỉm cười thậm thâm

Đã bầm đông quẹt tím thêm
Lũ đon đả quất cấy mầm thương tang
Chợ chiều rao mủng cơ hàn
Tiêu tao bán hết quảy an nhiên về
 Như Thị Lê Đăng
*Tục ngữ Quê Tôi

“Lễ Mân Côi nước trôi đầy đồng”

Thứ Tư, 21 tháng 9, 2016

NHIỆM MẦU HAI TIẾNG MẠ ƠI!


NHIỆM MẦU HAI TIẾNG MẠ ƠI!
Lời ru đọng giữa quê mình
Nghe trong gió thoảng như kinh kệ này
Từ khi xa khuất vòng tay
Mạ ơi !hai tiếng vẫn hoài vọng thương

Giữa chiến trận - chốn sa trường
Bom rơi đạn réo vô thường Mạ ơi!
Cho dù xó chợ tả tơi
Hay lầu các cũng Mạ ơi! Khẩn cầu

Mạ ơi!hai tiếng ngọt ngào
Như thần dược tẩm nhiệm mầu trong con
Dẫu còn cuốc vạt tang bồng
Vấp bùn trơn trợt giữa mênh mông đời
Chỉ cần khởi niệm Mạ ơi!
Thì tàn tạ cũng bật tươi tắn mà
Dù chức sắc hoặc danh gia
Thì hai tiếng ấy vẫn tha thiết hoài

Tám mươi tuổi vẫn Mạ ơi!
Nhằm khi đau đớn gọi người cưu mang
Gặp cơn tai biến lầm than
Mạ ơi!cứu khổ đượm thâm tình người

Phước ai còn Mạ trên đời
Hãy mau quỳ bẩm Mạ ơi! Con về
Dẫu đang sa ngã tung hê
Mà nghe ơi Mạ hiện quê quán liền

Phàm phu cho tới thánh hiền
Mạ ơi ! một tiếng tịnh yên muôn đời

Mùa Vu Lan 2560

Như Thị Lê Đăng Mành

TỪ BIỆT


TỪ BIỆT
Chiều đi 
ngày cúi ngẩn ngơ,
Để cơn nắng chết 
chôn bờ bãi hoang.
Gió đi 
lá rớt
bàng hoàng
Cành vươn hấp hối 
dịu dàng mà đau.
Người đi tủi 
bóng Ô lâu,
Tre đôi bờ úa 
Lá nhàu dặm thu.
Đá mềm 
hong lệ lãng du
Sông mềm mại diễn
cuộc từ biệt nhau.
...
Thôi về chẻ khói ô lâu
Ngồi đan hơi hướm 
dận sầu với thu!

Như Thị KẺ VĂN

Thứ Năm, 1 tháng 9, 2016

TÌNH THU!

TÌNH THU!
Đường mây tước bện cô liêu
Mùa chan hun hút thêm hiu quạnh này
Sông đan khói tẩm heo may
Nước mênh mông dợn u hoài tối tăm

Thu về nở đóa từ tâm
Trồng khoan dung để nứt mầm hiểu thương
Chở che bao nỗi đoạn trường
Cho môi nảy nụ giữa đường oan khiên

Xó đời chao chát đảo điên
Biết Bồ đề mọc chỗ phiền não qua
Triền tang hải vẫn đơm hoa
Tình vô lượng nghĩa vị tha bên mùa

Như Thị

Thơ lục bát xướng họa

QUÊ!
Về đây ngồi múc trăng chơi
Và gông gió lại cầm hơi thở trồng
Tiếc chi mấy lọn tang bồng
Mà hâm ký ức cho mòn mỏi đau
Bất ngờ cưỡi ngọn bể dâu
Mới hay mây nước bắc cầu tử sinh
Chợt nghe sương dậy lặng thinh
Lên ôm mây ngủ gọi mình …về quê
Như Thị

BÀI HỌA
KHÔNG ĐỀ

Mỏi mòn ngày tháng rong chơi
Để cho đất thấm về nơi cây trồng
Mãi mê nước nhược non bồng
Ngoảnh đầu nhìn lại còn hồng nỗi đau
Vô thường bải bể nương dâu
Chết về là để mỡ đầu cho sinh
Một mình suy ngẫm làm thinh
Mơ màng lại thấy dáng hình mẹ quê
MC. 3kn 23/8/16


QUAY ĐẦU VỀ NÚI
Đưa chân rời núi tìm chơi
Trộn thơ vào đất dồn hơi vun trồng.
Tháng ngày chăm chút bênh bồng
 
Tia mưa tia nắng tia mòn tia đau.
Làng ta tắm thắm tình dâu
Nhộng nằm trong kén là cầu tồn sinh.
Tơ vàng ấm áp mần thinh
Vấn vương tâm trí nhủ mình hồi quê
 
Trần Như Tùng

Thứ Ba, 16 tháng 8, 2016

THƠ VU LAN


NHIỆM MẦU HAI TIẾNG MẠ ƠI!
Lời ru đọng giữa quê mình
Nghe trong gió thoảng như kinh kệ này
Từ khi xa khuất vòng tay
Mạ ơi !hai tiếng vẫn hoài vọng thương

Giữa chiến trận - chốn sa trường
Bom rơi đạn réo vô thường Mạ ơi!
Cho dù xó chợ tả tơi
Hay lầu các cũng Mạ ơi! Khẩn cầu

Mạ ơi!hai tiếng ngọt ngào
Như thần dược tẩm nhiệm mầu trong con
Dẫu còn cuốc vạt tang bồng
Vấp bùn trơn trợt giữa mênh mông đời
Chỉ cần khởi niệm Mạ ơi!
Thì tàn tạ cũng bật tươi tắn mà
Dù chức sắc hoặc danh gia
Thì hai tiếng ấy vẫn tha thiết hoài

Tám mươi tuổi vẫn Mạ ơi!
Nhằm khi đau đớn gọi người cưu mang
Gặp cơn tai biến lầm than
Mạ ơi!cứu khổ đượm thâm tình người

Phước ai còn Mạ trên đời
Hãy mau quỳ bẩm Mạ ơi! Con về
Dẫu đang sa ngã tung hê
Mà nghe ơi Mạ hiện quê quán liền

Phàm phu cho tới thánh hiền
Mạ ơi ! một tiếng tịnh yên muôn đời

Mùa Vu Lan 2560
Như Thị Lê Đăng Mành

MẸ CHIỀU!

Lũ quất sông chạy tả tơi
Bãi đành đon đả gọi mời đón đưa
Mây ném xối xả gió mưa
Bể dâu xán xuống tẩm thừa tai ương

Tre khóc măng chết thảm thương
Rơm lăn sướt mướt khói bươn ngậm ngùi
Chuối toe tàu rách tả tơi
Nước vô tư nhuộm – cành tươi úa vàng
Sân bơi bùn tỏa mênh mang
Cò phân vân gọi bóng hoàng hôn trôi
Chim sâu khàn tiếng mồ côi
Mẹ thẫn thờ giọng-ru hời… trắng tay!

Lượn chao soi dấu cỏ may
Tìm đường thơ thẩn đọa đày chuồn kim
Lòng từ gói ở trong tim
Cỏ may lũ liệm… chuồn vin bóng mình!

Ngậm hơi né lụt vây quanh
Ngồi đong nốt lặng giữa thanh âm chiều
Khói tung lưới bủa đìu hiu
Mẹ thờ thẫn lượm bóng chiều quặn đau!

Lê Đăng Mành

VU LAN NGUYỆN!
Sông quê man mác hơi thu
Đồng mênh mông bủa hoang vu bóng chiều
Cánh cò đo vạt cô liêu
Gió quơ gãy sợi khói phiêu lãng buồn..!

Cành đau lá xuống lệ tuôn
Cây trơ tàn tạ sâu non bàng hoàng
Gọi mùa lũ đập mưa chan
Thương bầy chiền chiện vút van không nhà!

Tháng bảy dâng lễ cài hoa
Mừng ai bông thắm mẹ cha đang còn
Tội người côi cút long đong
Cài cành hoa trắng quặn lòng nhớ thương…

Xót  thời cơm áo đoạn trường
Oằn vai mẹ cõng vô thường sớm trưa
Cha nghiêng thân đội nắng mưa
Con chờ miếng “Mẹ búng lừa cá xương*

Mẹ cha là bóng quê hương
Hàng tre bến nước cứ mường tượng thôi
Hắt hiu mây rớt chơi vơi
Con cô quạnh giữa tả tơi úa tàn

Giọng hò gởi giữa xóm làng
Lời kinh cầu nguyện âm vang dặm ngàn
Mẹ về nương hạnh đạo tràng
Ngưỡng mong cầm ánh hào quang qua bờ!
Lê Đăng Mành
*Hát ru Trị Thiên “Miệng nhai cơm búng lưỡi lừa cá xương

CHA !
Cha từng đi giữa nhục vinh
Mặc đời tráo trở giữ bình thường tâm
Cặm cụi gieo hạt dưỡng mầm
Trồng thêm nhẫn nhục
nuôi thân nhẹ nhàng…

Đói no chung cuộc xóm làng
Còn hơn giành giựt buôn sàng lợi danh
Nên đời an giữa lênh đênh
Hơn thua chẳng bợn ghét ganh không màng

Thuyền yên mặc sóng cơ hàn
Dẫu đời quay quắt ph
ũ phàng đổi thay
Cuốc cày ăn ngủ với mây
Gối bờ tri túc ăn mày phiêu nhiên

Biết con hư ngậm lời khuyên
Đói cho sạch – chớ đảo điên lụy cầu
Gặp thời bớt thói giăng câu
Được mất- hàn phú bể dâu vô thường !

Đừng như ai quá so lường
Rước Cha vỗ béo như phường gian tham
Gặt xong đám chúc thọ khang
Trả bản quán chẳng cưu mang Cha già …!

Chợ búa là chốn điêu ngoa
Cha quê chất phác lên toa nhẹ hều !
Thỏng tay thạch hóa phong rêu
Cha là mạng mạch dựng lều nước non.
Lê Đăng Mành

Thứ Tư, 3 tháng 8, 2016

BÁT LỤC THU!



BÁT LỤC THU!

Sen tàn , gió gói giữ làn hương đây…

Phượng ngắc ngoải bụm heo may
Ve rền rĩ phách tiễn quay quắt mùa
Cuốc tha thiết khúc muôn xưa
Giục sông thả khói leo bờ bãi giăng

Mùa quăng thêm lọn tang thương
Lều bều rơm rạ kẹt đường hóa thân
Lũ về, đi… ở lần khân
Phù sa đỏng đảnh nước phân vân òa

Gió luồn tre hóp xót xa
Đồng mông quạnh tiễn bếp tà dương trôi
Giọng buồn “théc”* đẫm tao nôi
Mẹ thao thức nhịp nỗi tơi tả mình

Trăng vàng ươm nhụy lặng thinh
Chan thuần khiết lội tẩm tinh diệu mùa
Rằm về…đi..tự khi xưa
Tâm từ thị tỏa đại thừa chân kinh

Độ thời giải tội siêu sinh
Nương bậc hiếu hạnh hàm linh quay về
Chạm bờ buông hết nhiêu khê
Tuệ khai bát nhã giữa quê quán này

Lá vàng rõ cuộc tàn phai
Gọi mầm mơn mởn mãn khai xanh rờn
Đến đi giữa lối vô thường
Nên Cơn lào biết cúi nhường nhịn mây

Ta người lỡ xuống Trần ai
Từ tâm chia sẻ bớt đày đọa nhau
Dù sống chết - vẫn ngọt ngào
Thì thanh thản trụ giữa mầu nhiệm thu

Dẫu đời mộng ảnh phù hư!

Như Thị -LĐM
*Ngủ
(Ru em em théc cho muồi
Để Mạ đi chợ mua vôi ăn trầu)

Thứ Tư, 20 tháng 7, 2016

Chùm thơ tứ tuyệt

TÌNH MUÔN THUỞ
Kiếp trước có lẽ là quyến thuộc
Nên đời này mới được gần nhau
Cõi lòng dẫu ngậm nỗi đau
Nhưng tình vẫn đượm nguyên màu trăng xưa
(Mùa thu, 08 tháng chín, 2011)

NGÀY MÙA
Sáng lên nghe giọt sương reo
Bình minh tung nắng xuống gieo rộn ràng
Mùa đi về giữa rơm vàng
Nghe mồ hôi đọng quanh làng mà thương
(Hè Thu, 2011)

NẰM VẠ
Phương đông mây nhảy đổi màu
Bình minh thu úa rụng chao đèn trời
"Ló"(1)về nằm vạ “trữa cươi”(2)
Nắng chưa ươm hạt thì chơi “chí phèo”(3)

(Quí tặng bà con ngồi gom lúa phơi nắng hè thu, 2011)
(1)Ló: lúa (phương ngữ BTT)
(2)trữa cươi: giữa sân (phương ngữ BTT)
(3)chí phèo: liều mạng

GỌI NẮNG
Lũ về viếng khắp xóm làng
Vô tình nước rủ  rơm vàng dạo chơi
Lúa còn nằm vạ “trữa cươi”*
Mạ ngồi gọi nắng xin trời quang mây

* giữa sân

MỘ CHÍ
Về đây vắng bặt hơn thua
Ghét ganh buông bỏ bốn mùa thong dong
Xin nằm gối giấc "đường vòng"
Nghe trăng gió thở lòng đong nhẹ hều.
(*) Đường vòng: nơi an táng tôi.

TÌM TÔI
Không ghét...thương,không... khóc cười
Đếm đo buông lại cho đời chênh chao
Về ngậm hơi thở ra vào
Bản lai chạm biết mặt nào là ta !
( Bất chợt đông chí ngồi yên
Tựa rét lãm nguyệt gối thềm thời gian)

Thèm cầm miếng nắng qua đây
Mà hong da đất cho cây nứt chồi
Vén mây thắp sáng đèn trời
Hâm cơn lũ cuối để phơi hương chiều./.

RÉT
Rét chà tê tái ruột gan
Thâu canh đom đóm nằm van ướt đèn
lúa gieo mầm núp không lên
Trâu còn khiếp lũ chừ rên lạnh lùng

THU SANG
Heo may cõng giọt mưa ngâu
Dáng thu buồn tiễn hạ sầu từ ly
Đất trời vỗ nhịp phân kỳ
Cho cúc ươm nụ dậy thì với thu

DÀNH HƠI NẮNG
Vớt tia nắng hạ gói dành lại
Chờ rét về hong áo mẹ phơi
Nam Lào theo nắng tàn phai
Cho cơn bão gãy tan ngoài trùng khơi

CHIỀU !
Chiều đi cõ vỗ nắng theo
Bãi bờ hun hút sương gieo mơ màng
Bờ tre rủ bóng đêm loang
Diều buông cánh tiễn ngày tan lạnh lùng
Hạ 2012

NGUYÊN SƠ
Bình tâm giữa cuộc khen chê
Mặc giông bão quất tung hê tơi bời
Thôi thì ,thì cứ đười ươi
Nghêu ngao rừng rú nụ cười nguyên sơ

MỪNG
Vầng trăng lấp lánh bên hè
Con đom đóm tưởng Mẹ về tội chưa?
Râm ran ếch nhái giao mùa
Mừng bìm bịp cõng cơn mưa lên nguồn

YÊU
Gần xa đời vẫn còn yêu
Mây đon đả gió bỏ diều mồ côi
Yêu trăng móc phía Mẹ ngồi
Bên thềm đong gió khâu lời ca dao

LÊN ĐÀNG
Ơn đời ơn bạn biết bao
Thi thư lên mạng xôn xao xóm làng
Từ nay lùng lác rơm vàng
Mang tơi đội lịp lên đàng phiêu du
Lê Đăng Mành
Cám ơn Nguyễn Bá Văn đem thơ đi dạo computer

MỜI
Mơ chiều chia giọt rượu cay
Mô rồi tri kỷ mà say một lần
Chênh vênh tước gót phong trần
Giọt vui người cạn, ta phần giọt đau

THƯƠNG
Thương đêm khắc khoải lời ru
Thương tình rều rác trầm phù đợi nhau
Thương người cuốc bẫm cày sâu
Thương ong bướm vỗ tước câu đa tình

DƯ HƯƠNG
Bão quất cau rụng trầu tàn
Bến xưa quạnh quẽ em sang ngang rồi
Thội về chăm giậu mồng tơi
Rào gông gió lại mà phơi hương tàn

NƯƠNG TỰA
Lũ đuổi sông chạy tả tơi
Cá van chóng mặt rải bơi ngược dòng
Long nhong kiến rớt trôi sông
Vô tình rơm cõng tựa nương lên bờ

TỰ TÌNH
Còn điếc đặc còn ngu ngơ
Vẫn trườn bơi giữa bụi bờ quắt quay
Cũng trần trụi cũng loay hoay
Tìm thinh không lượm dấu hài thanh âm

HẢI LĂNG
“Kỷ niệm cùng HS Bá Văn ra thăm TriâmCác”
Gót xưa cát bỏng Hải Lăng
Còng lưng Mạ gánh chợ tàn Kẻ Diên
Giờ cây phất bóng công viên
Khe chè nắng lội chẳng phiền cát bay
 
(Khe chè: tên hồ nước giữa thị trấn HL.)

THƠ
Gom đong chao chác giữa đời
Có chi khổ lụy bằng người chơi thơ
Tuyềnh toàng hơn cả bụi bờ
Mà em vẫn cứ phất phơ bay về...
(Thân tặng thi hữu Trần Tư Ngoan)

HƯƠNG CHIỀU
Quê chiều anh ghé chơi nhà
Bút đàm ngữ nghĩa hương trà thơm lây
Một mình tìm lượm quắt quay
Bóng tà huy đọng hương bay nghìn trùng
( tháng chín, 2011)
Lê Đăng Mành